Chương 34. Long Xà Kính
Người dịch: Whistle
Uông lão nhị đẩy cửa đi ra ngoài, bước chân vội vàng, đi thẳng đến một căn phòng khách lịch sự tao nhã ở hậu viện.
Bên trong có hai người đang ngồi ngay ngắn.
Một người tướng mạo đường đường, thân mặc cẩm y, chính là tam đương gia tiếng tăm lừng lẫy của Hắc Hổ Đường, tên hiệu là Phi Hổ Chung Vân Triệu.
Một người khác là vị lão giả áo xanh, tướng mạo gầy gò, để râu dài ba tấc, bên cạnh người lão ta có đặt một cái hòm thuốc, xem bộ dáng là một vị đại phu.
"Chung thiếu gia." Uông lão nhị đi vào trong phòng, chắp tay với Chung Vân Triệu, kìm nén nỗi kích động trong lòng:
" Mạc đại phu nói có thể chữa được vết thương của đại ca ta."
"Ồ?" Không đợi Chung Vân Triệu mở miệng, vị lão giả áo xanh ngồi ở đối diện nghe vậy nhíu mày:
"Không nghĩ tới, chỉ là một tên học đồ xuất sư, vậy mà lại được chân truyền của hiệu thuốc Thanh Nang."
"Chân truyền?" Chung Vân Triệu nghiêng đầu, hỏi:
"Làm sao biết được?"
"Tam đương gia có chỗ không biết." Lão giả khẽ vuốt sợi râu, nói:
"Hắc Sát chưởng của Hà gia kình lực kì lạ, có thể tổn thương ngũ tạng chi khí, không học được Thanh Nang Dược Kinh thì không thể trị."
"Mà Thanh Nang Dược Kinh chính là y thuật truyền thừa của hiệu thuốc Thanh Nang, theo lý mà nói thì học đồ không có tư cách được truyền thừa."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng lắc đầu:
"Lão hủ đối với thương thế của Quách tráng sĩ bất lực, vốn cho rằng ngoại trừ Tần sư phụ và Hứa lão thì sẽ không có người chữa được, không nghĩ tới vị Mạc tiểu đại phu này lại có trình độ y thuật cỡ này."
"Như vậy à." Chung Vân Triệu gật đầu, nhìn về phía Uông lão nhị:
"Nếu đã có thể chữa thì để cho hắn xuất thủ được rồi, ngươi yên tâm, hắn muốn bao nhiêu phí xem bệnh thì ta cho bấy nhiêu."
"Thế nhưng là. . ." Uông lão nhị lộ vẻ do dự:
"Mạc đại phu nói không muốn phí xem bệnh, không, hắn không muốn bạc, mà muốn cái khác."
"Không muốn bạc." Chung Vân Triệu sững sờ:
"Vậy hắn muốn cái gì?"
Liền ngay cả lão giả cũng tò mò nhìn sang.
"Võ công." Uông lão nhị mở miệng:
"Hắn nói muốn bí tịch võ công, lấy bí tịch võ công có thể đoán cốt, nhập tạng xem như phí xem bệnh lần này."
"Bí tịch võ công?" Chung Vân Triệu nhíu mày, một mặt không hiểu:
"Hắn là một gã đại phu, muốn thứ này làm gì?"
"Có lẽ, là muốn truyền gia, hoặc tự mình luyện võ." Lão giả đối diện suy đoán, nhưng mà lập tức lắc đầu:
"Y thuật, võ công, đều không phải là thứ có thể luyện thành trong một sớm một chiều, cần phải tập luyện quanh năm suốt tháng mới được."
"Người này tuổi còn trẻ liền đã có y thuật cỡ này, có thể thấy được Thiên phú y đạo của hắn bất phàm, học võ chỉ lãng phí thời gian."
"Mục lão nói đúng lắm." Uông lão nhị gật đầu:
"Nhưng mà thái độ của hắn rất cường ngạnh, nhất định phải là bí tịch võ công, còn phải là đồ tốt, nếu không sẽ không chữa."
Lập tức nói tiếp: "Chung thiếu gia không cần khó xử, võ công mà mấy huynh đệ chúng tôi tu luyện mặc dù không mạnh, nhưng cũng đã phù hợp yêu cầu của hắn."
"Đừng." Chung Vân Triệu ánh mắt chớp động, đưa tay ngăn lời nói của hắn lại, nói:
"Các ngươi đã là người của ta, sao có thể để các ngươi ra phí xem bệnh được, chỉ là một môn võ kỹ mà thôi."
"Chờ một lát!"
Nói xong liền đứng dậy đi vào nội thất.
Không bao lâu sau, liền cầm ra một cuốn sáng có bìa màu vàng đưa cho Uông lão nhị.
"Cuốn Long Xà Kính này cũng được xem là một môn võ công rèn thể thượng thừa, tuyệt đối phù hợp yêu cầu của hắn, các ngươi cũng có thể nhìn xem."
"Tạ Chung thiếu gia." Uông lão nhị nhận lấy cuốn sách, vừa mừng vừa sợ, lập tức liền muốn quỳ rạp xuống đất.
"Đứng dậy, đứng lên đi." Trên mặt Chung Vân Triệu nở nụ cười, dìu hắn lên:
"Đều là người một nhà, cần gì phải khách khí như vậy, huống hồ quyển bí tịch này vốn là chuẩn bị cho cho các ngươi, chỉ bất quá bây giờ có thêm một người nhìn mà thôi."
"Nhanh đi kêu hắn chẩn trị đi, ta chờ tin tức tốt của ngươi!"
"Vâng, vâng." Uông lão nhị vẻ mặt kích động, liên tục gật đầu, vội vàng quay người chạy về phía tiền viện.
"Chúc mừng Tam đương gia, lại thu được mấy vị trung bộc." Mục lão ở đối diện đứng lên, chắp tay nói lời chúc mừng với Chung Vân Triệu:
"Mặc dù mấy người này không có tên tuổi gì, nhưng trên thân đều mang võ nghệ, lần này quy về dưới trướng, Tam đương gia tất nhiên là như hổ thêm cánh!"
Chung Vân Triệu vẻ mặt tươi cười, nói:
"Bất quá là suy bụng ta ra bụng người thôi, nhưng mà thực lực của năm người quả thật không tệ, có thể trọng dụng."
"Khụ khụ. . ."
Lời còn chưa dứt, hắn liền nhướng mày, nhịn không được xoa ngực ho nhẹ.
"Tam đương gia." Mục lão biến sắc.
"Không có gì đáng ngại." Chung Vân Triệu lắc đầu, sắc mặt âm trầm:
"Là ta khinh thường Hỗn Nguyên Thiết Thủ Sử Tiêu rồi, không hổ là cao thủ đã thành danh nhiều năm, không dễ dàng đối phó như vậy."
Mục lão gật đầu, nói: "Hỗn Nguyên Thiết Thủ xác thực khó đối phó, Tam đương gia đã bị nội thương, không bằng đợi chút nữa để cho vị Mạc tiểu đại phu kia tới đây xem một chút."
"Không cần." Chung Vân Triệu lắc đầu, thở hổn hển chửi thề một tiếng rồi trở lại ghế ngồi:
"Thuốc của Mục lão đã giúp ta trấn áp thương thế, hơi điều dưỡng mấy ngày là được, vị Mạc đại phu kia tuổi còn rất trẻ, tới cũng là vô dụng."
"Ta vẫn là tin tưởng y thuật của Mục lão hơn, Hắc Sát Chưởng của Quách Tiêu chỉ là ngoại lệ."
"Vâng." Được đối phương xem trọng, trên mặt Mục lão hiện lên vẻ vui mừng rồi chợt biến mất, vội vàng tiến lên bắt mạch.
Chung Vân Triệu híp mắt, sắc mặt âm trầm, trong lòng suy nghĩ lung tung.
Vị tiền bối kia sắp tới đây rồi, vẫn còn chưa tìm được Thiết Tinh, như thế nào mới có thể làm hài lòng đối phương đây?
Cái tên Sử Tiêu này cũng thật là khó chơi, trước mắt mình còn chưa phải là đối thủ của hắn.
Thế cục trong thành cũng càng ngày càng căng thẳng, đã có không ít người nghi ngờ Hắc Hổ Đường có dính líu tới vụ diệt môn Hà gia.
Tên tiểu tử Hà Tiến kia vậy mà chưa chết, còn tìm được đến nơi này!
Những chuyện phiền lòng liên tục phát sinh hết chuyện này đến chuyện khác. . .
Cũng may đã thu phục được mấy người kia, dưới tay có thêm mấy vị hảo thủ, làm việc cũng thuận tiện rất nhiều.
"Hô. . ."
Hắn khẽ phun ra một ngụm trọc khí, ngồi trên ghế bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
. . .
"Long Xà Kính?"
Mạc Cầu nhìn qua bìa sách, nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay muốn cầm lấy: "Ta xem một chút."
"Không được." Uông lão nhị sắc mặt trầm xuống, nghiêng người tránh né:
"Chữa bệnh trước!"
"Nào có chuyện trước thu phí xem bệnh rồi mới xem bệnh được?"
"Ta cần ngó qua một chút xem có phù hợp với yêu cầu của ta hay không." Mạc Cầu nhíu mày, nói:
"Nếu như các ngươi dùng một môn võ kỹ thấp kém để lừa gạt ta, hoặc là chữa xong mà không cho thì làm sao?"
"A. . ." Uông lão nhị khinh thường a nhẹ một tiếng:
"Mạc đại phu thân là thầy thuốc, thật đúng là trạch tâm nhân hậu, bất quá còn chưa mức chúng tôi phải gạt ngài."
Nhưng cứ giằng co như vậy thì cũng không phải là biện pháp hay, đặc biệt là tình trạng của Quách Tiêu đã không thể chống đỡ được bao lâu nữa.
"Như vậy đi!" Uông lão nhị nghĩ ra một biện pháp hòa giải:
"Cho ngươi thời gian một nén nhang, trong vòng một nén nhang ngươi có thể nhìn xem nội dung của quyển sách này, sau đó sẽ chữa bệnh cho đại ta của bọn ta."
"Được." Mạc Cầu ánh mắt chớp động, nhẹ nhàng gật đầu.
Thời gian một nén hương trôi qua chỉ trong nháy mắt, Mạc Cầu mặt không biểu tình khép sách lại, không kêu một tiếng đi về phía Quách Tiêu.
Hắn đã sớm biết rõ Hắc Sát Chưởng của Hà gia, thậm chí tu luyện môn chưởng pháp này còn cần không ít dược liệu đều là mua từ hiệu thuốc.
Khi tu luyện môn chưởng pháp này, cần dùng thảo dược để ngâm hai tay, sau đó lấy bí pháp thôi động khí huyết dung luyện dược lực.
Cuối cùng bên trong chưởng kình tự mang một cỗ âm độc lực đạo, khi đánh vào trên thân người khác, sẽ có thể nhẹ nhàng xuyên qua da thịt, phá hư khí tức tuần hoàn của ngũ tạng.
Nghe nói sau khi môn chưởng pháp đạt đến trình độ đại thành, có thể xuất chưởng mà để lại dấu vết, chấn vỡ nội phủ của người khác một cách vô thanh vô tức.
Chưởng pháp của Hà Tiến hiển nhiên là chưa đạt tới đại thành, hơn nữa thể chất của Quách Tiêu cũng đủ mạnh, mới có thể kiên trì lâu như vậy.
Mạc Cầu bước tới gần rồi vén tay áo gã lên, lấy lá ngải cứu, ống trúc và một ít dược liệu trong hòm thuốc ra.
"Ta viết một cái đơn thuốc, các ngươi đi bốc thuốc về đây."
"Còn có viên đan dược này, pha cùng với nước ấm, đúc cho hắn uống từ từ, ít nhất phải dùng hai bát nước."
"Đợi lát nữa ta sẽ đục một cái lỗ trên chưởng ấn để bài độc, các ngươi đừng có ngạc nhiên."
Hắn đã an bài mọi thứ đâu vào đấy, bọn tội phạm cũng không dám có dị nghị gì.
Bận rộn cả nửa ngày, Mạc Cầu lau vệt mồ hôi trên trán rồi đứng dậy, nằm trên giường, hô hấp của Quách Tiêu đã ổn định hơn rất nhiều, vẻ mặt nhẹ nhõm chìm vào trạng thái ngủ say.
"Mạc đại phu." Lão tam híp mắt tới gần, trong ánh mắt chứa đầy sát ý lạnh lùng:
"Đại ca của chúng tôi không sao rồi chứ?"
"Không. . ." Mạc Cầu há to miệng, rồi đột nhiên thay đổi lời nói, nói:
"Tạm thời không sao."
"Tạm thời?"
"Đúng." Hắn nhẹ gật đầu, nói:
"Vết thương giống như vậy phải bài độc hai ba ngày liền mới có thể chữa khỏi, bảy ngày sau ta sẽ lại tới đây, trước đưa Long Xà Kính cho ta đi."
"Đừng." Uông lão nhị thu tay lại, trên mặt giống như cười mà không phải cười:
"Mạc đại phu, bảy ngày sau ngươi sẽ lại đến, khi đó rồi lấy."
"Ngươi. . ." Mạc Cầu biến sắc, giống như không vui, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ trêu ngươi.