Chương 47. Hiểu Lầm
Hỗn loạn!
Toàn thành lửa cháy bừng bừng không ngừng.
Những chỗ nhìn thấy được đều là cảnh chém giết lộn xộn.
Đến khi Mạc Cầu từ chỗ ẩn núp đi ra, phóng nhãn nhìn toàn thành thì mới hiểu được tới tại sao vụ hỗn loạn sẽ phát triển nhanh đến vậy.
Cơ hồ là chẳng bao lâu sau liền họa tới toàn thành.
Nhân lúc cháy nhà mà hôi của!
Ngoài những tên đạo phỉ từ ngoài thành vào thì vẫn còn những người khác đang châm ngòi thổi gió.
Nhất là người Tứ Phương phái và Hắc Hổ đường, bọn chúng nhân cơ hội này để sống mái với nhau, cuộc chém giết thảm liệt không kém gì những tên đạo phỉ vào thành.
Huống chi, còn có những loại người đục nước béo cò như hắn và Phạm Cường cũng đang cổ vũ cho sự hỗn loạn này.
Trên đường phố, tiếng la giết không ngừng.
Hai bang phái trong thành đã giết đến đỏ cả mắt, dưới ánh lửa bập bùng chiếu rọi, những bóng người xiêu vẹo lắc qua lắc lại, thỉnh thoảng có người ngã xuống đất mất mạng.
Máu tươi bắn tung toé, những bộ thi thể đang co giật. . .
Tiếng gào thét trong gió đêm, hàn ý và cuồng nhiệt hòa lẫn vào nhau tạo thành một buổi tối đầy náo nhiệt và tang thương.
Mạc Cầu không biết từ nơi nào tìm được hai mảnh hắc bố bọc lấy hai gò má, thân thể tiềm hành ở trong bóng tối.
Dù sao chuyện hắn đang làm cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vẫn là che mặt cho thỏa đáng.
Nhìn đống hỗn loạn trong sân, dưới chân điểm qua, lấp lóe mấy lần liền vượt qua bãi chiến trường hỗn loạn này.
Hiện giờ hắn đã có chút hiểu rõ về thực lực của mình rồi.
Có thể so với Đoán Cốt!
Khi đối mặt với người cầm binh khí, thừa dịp bất ngờ rồi đột nhiên bộc phát liền có thể nhẹ nhàng lấy một địch năm.
Cho dù là đánh chính diện thì đối mặt với ba năm người cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần nhân số không hơn 10 người, hoặc là trong đó có cao thủ, nếu không thì không lo lắng về vấn đề an toàn.
"Bạch!"
Bóng người lắc lư, hắn xuyên qua cánh cửa, nhảy vào trong một căn viện lạc sụp đổ.
Căn nhà bên cạnh chính là hiệu sách.
Chẳng qua là nơi này đã từng bị người lục lọi tìm kiếm, lại bị lửa ngọn đốt cháy, lúc này vẫn còn tàn lửa chưa tắt.
Cự ly càng gần thì nhiệt độ càng cao phả vào mặt, toàn bộ những thứ đập vào mắt hắn đã bị cháy đen, e là bên trong cũng chẳng còn vật gì hữu dụng.
Hơi trầm ngâm một chút, Mạc Cầu vẫn là nhảy vào trong hiệu sách.
Đã tới rồi, há có thể đi một chuyến tay không?
Nhìn ra được, công tác phòng cháy của hiệu sách rất tốt, cho nên vẫn còn vài phần thư tịch vẫn được bảo tồn.
« Dung Trích Tùy ký 》, « Bác Vật chí », « Diêm Thiết luận ». . .
Những quyển sách trong này rất đa dạng, có địa phương chí dị, có văn nhân tuỳ bút, đương nhiên sẽ không thể thiếu kinh nghĩa chú giải.
Mạc Cầu là khách quen của nơi này, rất nhiều thư tịch dù là chưa từng xem những cũng nhìn quen mắt.
Tìm kiếm một vòng, không có hốc tối, mật thất gì cả, cũng không tìm được bí tịch võ công mà hắn mơ ước.
"Đáng tiếc. . ."
Than nhẹ một tiếng, hắn chọn mấy quyển nhàn thư rồi bọc lại, định đi ra Võ quán phía sau để thử thời vận.
"Răng rắc. . ."
Dưới chân bước qua, một dải hỏa diễm xuyên thấu qua khe hở lướt lên.
Hỏa diễm xẹt qua làn da, Thiên La công tự động thi triển, thân thể kéo căng chỉ trong nháy mắt rồi vội vàng tránh né.
Sau một khắc, đôi mắt của hắn sáng lên.
"Ồ!"
Tiếng kinh ngạc khó tin vang lên, Mạc Cầu phất tay dập tắt hỏa diễm, từ dưới một đống tro tàn đào ra một quyển sách.
« Cửu Giang Hành Thủy đồ »
Đây là một quyển du ký miêu tả thủy mạch ở nơi nào đó, người viết cũng không nói rõ cụ thể là chỗ nào, những miêu tả trong sách cũng là nói nhăng nói cuội, khó phân thật giả.
Quyển này thuộc một loại tạp thư, rất hiếm có người đọc, luôn được đặt trong một góc của hiệu sách.
Bất quá. . .
Nếu như vừa rồi hắn không có hoa mắt thì ngọn lửa vừa rồi rõ ràng đã lướt qua quyển sách này, nhưng lại không thể đốt cháy trang sách.
Tiện tay phủi bụi trên bìa sách, những trang trong sách vẫn còn hoàn hảo không chút tổn hại.
Trong hiệu sách này lửa cháy bừng bừng, đa số những quyển sách trong đều bị cháy xém, hoặc là đã hóa thành tro tàn, do nhiệt độ cao mà bìa của những quyển chưa bị cháy cũng đã bị cong lên.
Nhưng quyển này thì lại không như vậy, vẫn là cái bìa sách xấu xí bên ngoài, trang giấy cũng không có gì đặc thù, nhưng điều này lại chứng minh sự khác biệt của nó.
Không sợ lửa!
Sao lại có thể là một quyển thủy mạch đồ bình thường được?
"Cửu Giang Hành Thủy đồ." Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, lật quyển sách này ra, tâm tình cũng đã có chút kích động.
Lần này e là mình đã nhặt được bảo!
Quả nhiên, sau khi cẩn thận tỉ mỉ đọc từng chữ một, hắn đã phát hiện ra một chút mánh khóe.
Quyển Cửu Giang Hành Thủy đồ này có đường thủy gập ghềnh, đi đi về về lặp đi lặp lại, gọi là Cửu Giang nhưng thực tế tổng cộng có mười tám đầu Thủy mạch.
Là một vị thầy thuốc, mặc dù những miêu tả trong sách dùng rất nhiều câu ẩn dụ, nhưng sao hắn có thể không nhìn rõ được.
Cái gì mà Thủy mạch đồ?
Rõ ràng chính là Kinh Mạch đồ!
Thập nhị chính kinh, kỳ kinh bát mạch, hết thảy mười tám đầu!
"Công pháp Hậu Thiên?" Mạc Cầu hít sâu một hơi, ánh mắt biến hóa.
Theo hắn biết thì chỉ có nhục thân viên mãn luyện thành Hậu Thiên chân khí thì mới có thể tu hành những môn công pháp dính đến Kinh mạch.
Chẳng lẽ trong quyển sách này chính là một môn công pháp Hậu Thiên trong truyền thuyết sao?
Nếu thật sự là vậy, mặc kệ môn công pháp này có như thế nào thì quyển công pháp Hậu Thiên này sẽ mười phần trân quý.
Còn về phần phải làm sao để nghiệm chứng. . .
Mạc cầu ý niệm khẽ động, màn sáng trong thức hải lập tức sao chép lại quyển công pháp này.
Quả nhiên, mấy chục viên tinh thần chi quang còn sót lại này căn bản không đủ để cảm ngộ nội dung trong sách, giống như phù du lay động đại thụ , mặc cho tinh quang lấp lóe nhưng màn sáng vẫn không hề nhúc nhích tí nào.
Nếu như thật sự là thủy mạch đồ thì không nên như thế!
Mạc Cầu tiếc nuối lắc đầu, nhưng trong lòng thì lại kinh hỉ, thất vọng đan xen.
Vui mừng là mặc dù không biết quyển sách này miêu tả cái gì, nhưng nhất định là một món bảo bối, thất vọng là hiện giờ hắn chỉ có thể nhìn mà không dùng được.
"Bất kể như thế nào, chuyến đi lần này quá giá trị." Nhỏ giọng thầm thì một câu, hắn cất kỹ quyển sách rồi xoay người nhảy ra ngoài, đi thẳng đến Võ quán ở hậu phương.
Băng qua tường viện, không đợi hắn rơi xuống đất thì bên cạnh liền có một cây trường thương đang hung hăng đâm tới.
Thương xuất im ắng, lại sát ý lăng nhiên.
Nơi này còn có một người đang ẩn núp, vả lại vừa ra tay chính là sát chiêu.
"Hả?"
Đôi mắt Mạc Cầu co rụt lại, hắn co cơ thân lại rồi cầm kiếm đón đỡ.
Thiên La công tự động phát động, da thịt trở nên căng cứng và co dãn chỉ trong nháy mắt, Long Xà kình nghịch thế bộc phát.
"Bành!"
Trong một âm thanh trầm đục, cơ thể của Mạc Cầu không thay đổi, ngược lại là đối phương lại run lên, không nhịn được rên đau một tiếng.
"Đầu!" Trong bóng tối, người cầm thương rống to:
"Có ngươi xông vào."
Trong khi nói chuyện, trường thương của gã ta lại lắc một cái, đâm nhẹ về phía Mạc Cầu rồi cắm đầu chạy mất.
Người đột nhập đã trúng một kích của gã mà lại không tổn thương gì, gã biết mình không phải là đối thủ nên đương nhiên là sẽ lựa chọn bỏ chạy.
"Hừ!" Mạc Cầu hừ lạnh, lập tức đuổi theo, mấy chiêu qua đi liền đánh cho gã ta bay ra ngoài.
"Muốn chết!" Trong lúc sáng tối mập mờ này bỗng nhiên có một bóng người đánh tới, đao quang lấp lóe, mang theo kình phong gào thét.
Cao thủ!
Con ngươi Mạc Cầu co rụt lại, cầm kiếm chặn đường, đồng thời âm thầm chế trụ đoản kiếm, vận sức tụ nỏ chờ phát động.
"Đinh đinh. . . Đương đương. . ."
Đao quang của đối phương bay múa như vòi rồng, chỉ trong nháy mắt liền áp chế trường kiếm.
Luận kiếm pháp trường kiếm, Mạc Cầu thập khiếu thông cửu khiếu, nhất khiếu bất thông, toàn dựa vào man lực và phản ứng để xáp lá cà.
Khi khoảng cách của hai người ngày càng gần, thân thể hắn khẽ run, Yến Tử Phân Thủy đã được vận sức nay liền đâm ra.
Nhưng vào lúc này, dường như đối phương đã phát hiện được gì đó, bỗng nhiên bứt ra rồi lùi lại, âm thanh kinh ngạc nói:
"Là ngươi!"
". . ." Mạc Cầu sững sờ, vội vàng lui lại một bước:
"Ngươi biết ta?"
Thẳng đến lúc này, nhờ ánh lửa phía ngoài mà hắn mới thấy rõ người đối diện, người này là một nam tử gầy còm, mặc một bộ kình trang, mái tóc dài rối tung.
Trên mặt của đối phương còn có một vết đao rất sâu, làm cho tướng mạo của hắn ta trông có phần dữ tợn, khí thế càng hung ác.
Trên cánh tay có quấn vải trắng, điều này đã nói rõ thân phận của gã ta.
Đạo phỉ!
Bất quá. . .
Mạc Cầu không nhớ là mình đã từng quen biết với tên đạo phỉ nào, vả lại hắn rất khẳng định mình chưa bao giờ gặp qua người này.
"Tại hạ Hứa Diệp, người giang hồ đưa tiễn danh hiệu Quái Đao, Phạm huynh không biết cũng bình thường." Nam tử một tay cầm đao, ôm quyền chắp tay:
"Bất quá danh hào của hái hoa khách Phạm Cường của các hạ như là như sấm bên tai, nghe danh đã lâu a!"
"Ta không. . ." Mạc Cầu há to miệng, bỗng nhiên thay đổi giọng nói, ra vẻ cẩn thận nói:
"Quái Đao Hứa Diệp, người thích độc lai độc vãng trong Bạch Mã phỉ sao? Bất quá, sao ngươi lại biết ta là Phạm Cường?"
"Hộ Hoa kiếm nơi tay, các hạ không phải hái hoa khách thì còn có thể là ai?" Hứa Diệp cười gằn, đồng thời chỉ một ngón tay về phía thanh kiếm trong tay Mạc Cầu:
"Nếu như Phạm huynh đã ở đây thì Hứa mỗ đương nhiên sẽ không độc chiếm, không bằng chúng ta cùng nhau tìm kiếm?"
Nói xong liền giống như cười mà không phải cười nhìn sang.