Chương 51. Đao Pháp
"Ngươi muốn giết người diệt khẩu?"
Lão tam có vóc người cao gầy, lúc này gã ta lập tức khom người xuống, hai tay đều cầm một cây chủy thủ, hai mắt thì nhìn chằm chằm Mạc Cầu.
"Như nhau cả thôi, sợ là ngươi cũng không có ý định buông tha cho ta." Mạc Cầu cầm đao trong tay, thân thể nhìn như buông lỏng, kì thực ở vào trạng thái có thể bộc phát bất kỳ lúc nào.
Lưỡi của thanh quái đao chỉ xéo xuống mặt đất, đao thế ngưng nhiên, là có mấy phần cao thủ phong phạm.
Điều này cũng làm cho sắc mặt lão tam trở nên càng ngưng trọng hơn.
"A. . ." Đôi mắt tam giác của gã ta hơi híp lại, từ từ xê dịch cơ thể, nói bằng giọng lạnh lùng:
"Không biết trong chúng ta ai sẽ là người thắng?"
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, khí huyết trong cơ thể phun trào, không có gió nhưng quần áo trên người hắn vẫn bay phần phật: "Chắc chắn là, không phải ngươi!"
"Đông!"
Đạp chân xuống, Long Xà kình phun trào.
Vô số kình lực giống như rắn trườn xung quanh có thể, trước tiên là từ dưới chân tuôn ra, sau đó lại trườn lên cánh tay rồi khắp toàn thân.
Quái đao quét ngang, như thủ nhưng thật ra là đang công.
Chỉ trong nháy mắt, Kình lực quán chú thân đao, đao như long xà lao tới, lưỡi đao phá vỡ không khí, đồng thời còn đang nhanh chóng chấn động.
"Ông. . ."
Thân đao xoay tròn giữa không trung, công thủ đều có, giống như Khúc Phi Trực, đã nắm được đao pháp biến hóa xoay tròn.
Minh Tâm đao!
Mạc Cầu không xuất đao thì thôi, vừa xuất đao liền làm cho sắc mặt lão tam đại biến.
Đao pháp này. . .
Gã không bì kịp!
"Thật coi là ta sợ ngươi hay sao!" Gầm nhẹ một tiếng, gã không lùi không tránh mà đón đỡ đao thế đang mạnh mẽ lao tới.
Hai tay của gã đều cầm một cây chủy thủ sắc bén, song chủy xoay tròn, tạo ra một đoàn ngân hoa trước người, va chạm vào đao ảnh.
Một tấc dài, một tấc mạnh, một tấc ngắn, một tấc hiểm.
Trong lòng lão tam hiểu rất rõ, chỉ khi chém giết ở cự ly gần thì người cầm chủy thủ như gã mới có phần thắng.
Ngân hoa nở rộ nhưng bên trong lại ẩn tàng sát cơ, giống như hoa ăn thịt người, lúc nào cũng có thể biểu lộ hàn mang, lấy tính mạng người ta.
Mạc Cầu không có nhiều kinh nghiệm chém giết, nhưng cũng có thể cảm nhận được cỗ sát ý lăng lệ này.
Một khi bị đối phương đến gần, tất nhiên sẽ hung hiểm vạn phần!
"Hừ!"
Trong miệng hừ nhẹ một tiếng, hắn trợn mắt lên, Minh Tâm đao như phong tự bế*, thế như dãy núi lao về phía trước.
(một chiêu thức trong võ cổ truyền trung quốc. Google search để biết thêm chi tiết.)
"Đinh đinh. . . Đương đương. . ."
Trong nháy mắt, âm thanh sắt thép va chạm vang vọng tứ phương, giống như mưa rơi trúng chuối tiêu, còn có tia lửa bắn tung tóe.
Bộ pháp của lão tam rất quỷ dị, thân thể vặn vẹo, nương theo chủy thủ vung vẩy hàn quang, có thể khiến người ta cảm thấy có phần phiêu hốt.
Giống như ánh mắt xuất hiện ảo giác.
Thỉnh thoảng lại nhanh chóng đâm tới, hàn mang chợt hiện, khiến người không rét mà run.
Mà Mạc Cầu lại bất vi sở động từ đầu đến cuối, làm gì chắc đó, dưới chân từ từ rảo bước tiến lên, đao thế trầm ổn ép xuống.
Quái đao phải quỷ dị mới có thể phát huy ưu thế của nó.
Nhưng ở trong tay hắn, lại hóa thành chính khí đường hoàng, đao thế sâm nghiêm, xé rách xung quanh.
"Đương . ."
Trường đao nặng nề, Long Xà kình ngưng tụ lực đạo, Minh Tâm đao pháp thì càng chiêu thức tinh diệu.
Cho dù là cao thủ Đoán Cốt thì lão tam cũng chỉ đành liên tục lùi lại phía sau, thậm chí còn không có dư lực để khởi xướng phản công, bởi vì đã bị Quái Đao phòng giữ khư khư.
Sắc mặt gã ta cũng ngày càng không tốt.
Trái ngược với gã, trước đây khi Mạc Cầu đối địch thì gần như là mượn nhờ ngoại lực, đa phần là chưa từng chính diện giao phong, lần này lại làm cho hắn cảm thấy thoải mái lâm ly.
Kình lực trong cơ thể phun trào, trường đao trong tay vung vẩy, mỗi lần va chạm đều có thể áp chế đối thủ.
Giống như cuồn cuộn đại thế, phái nhược nan đáng! (kẻ yếu khó ngăn cản)
Loại cảm giác lấy lực đè người này thật là thoải mái, khiến hắn muốn ngửa mặt lên trời thét dài, để phát tiết những cảm xúc muộn phiền trong thời gian dài vừa qua.
"Đang!"
Âm thanh va chạm kịch liệt lại vang lên lần nữa.
Cơ thể của lão tam run rây, không nhịn được phải lui lại một bước, thế thủ cũng trở nên thất lẻ tám tán.
"Chết!"
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, thuận thế bổ bao.
Đao quang từ trên lao xuống giống như trường hà bôn dũng, thao thao bất tuyệt, thậm chí còn xen lẫn những tiếng oanh minh ngột ngạt.
Vành mắt của lão tam co rụt lại, tay trái đột nhiên biến đỏ bừng, đó là biểu hiện của việc khí huyết phun trào đến cực hạn.
Lập tức gã đột nhiên giơ tay lên.
"Đương . ."
Chủy thủ để ngang chặn lại quái đao, nhưng lại cự lực đè xuống, gã ta kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng chảy máu.
Cùng lúc đó, tay phải của lão tam nhoáng một cái, cây chủy thủ trong lòng bàn tay bỗng nhiên xuất động, nhanh như thiểm điện đâm tới cổ họng Mạc Cầu.
Chủy thủ tuột tay, thế đi như điện.
Là thủ pháp ám khí!
Vừa rồi gã ta có thể miểu sát Ngô Tam ca chỉ với một chiêu ở khoảng cách rất xa, điều này đã nói rõ gã ta thông thạo ám khí.
Trong lòng Mạc Cầu cuồng loạn, không kịp thừa thắng xông lên, quái đao dựng ngang trong nháy mắt, chặn đường chủy thủ.
Minh Tâm đao có thể công có thể thủ, dù là đang tấn công mạnh thì vẫn còn dư lại hai điểm lực đạo tùy thời chuẩn bị triệt thoái phía sau.
Lần phòng thủ này vừa vặn có thể ngăn lại chủy thủ.
"Đinh. . ."
Chủy thủ bị đập bay, xoay vòng giữa không trung, nhưng nhưng trong lòng Mạc Cầu lại không hân hỉ, ngược lại thì vẻ mặt càng ngưng trọng hơn.
Sát ý!
Sát ý trước người giống như thực chất, bỗng nhiên bộc phát, như độc xà thổ tín làm cho cả người phát lạnh.
"Bạch!"
Lão tam đang ngửa người ra sau bỗng nhiên nghịch thế phản công, từ lui lại đến vọt tới trước, thân thể vặn vẹo như linh xà, quỷ dị mà đột ngột.
Thế tới thì lại càng kinh người.
Tay trái chủy thủ lấp lóe những ánh hàn mang, giống như long xà loạn vũ, nhắm ngay tiết điểm chuyển đổi của Mạc Cầu mà điên cuồng tráo tới.
Sát ý tuôn ra!
"Chết đi!"
Khuôn mặt Lão tam dữ tợn, trong miệng còn đang gầm nhẹ, trong mắt cũng dần hiện ra vẻ vui sướng thắng lợi và kinh hỉ như điên.
Gã ta đã nhìn ra được, Đao pháp của Mạc Cầu rất tinh diệu, thực lực cũng cường hãn, nhưng kinh nghiệm chém giết thì lại rất non.
Lần này gã ta đột nhiên bộc phát bí kỹ, nhất định có thể một kích kiến công!
Quả nhiên.
"Đinh đinh. . . Đương đương. . ."
Nương theo lấy những tiếng va chạm dồn dập, thanh quái đao trong tay Mạc Cầu khó lòng chống đỡ, rời tay bay ra.
Nhưng sau một khắc.
"Bạch!"
Yến Tử Phân Thủy!
Nhất tức thất thiểm!
Bảy điểm hàn mang xuất hiện giữa không trung, đâm thẳng tới người lão tam.
Một người cầm đoản kiếm trong tay, một người nắm chặt chủy thủ, ở trong khoảng không gian một tấc đang điên cuồng đâm tới.
"Bạch!"
Bóng người tách ra.
Sắc mặt Mạc Cầu thảm bạch, trong mắt hiện lên vẻ nghĩ tới mà sợ, bước chân lảo đảo lùi lại mấy bước rồi mới dừng lại.
Lão tam thì đng đứng yên tại chỗ, thân thể lay động, hai mắt không thể tin nhìn chằm chằm vào ngực Mạc Cầu.
"Hộ. . . Hộ thân y!"
"Không sai." Mạc Cầu thở nhẹ gật đầu, tiện tay xé rách quần áo trước ngực, lộ ra vô danh da thú bên trong:
"Nếu như không có vật này, ngươi cho rằng ta sẽ liều mạng với ngươi sao?"
Đến nỗi ngay từ đầu đối phương nhắm chuẩn cổ họng yếu hại thì đã bị hắn lấy Đao pháp chặn đường, nghiêm phòng giữ khư khư.
"Ta. . ." Lão tam há mồm, cổ họng bỗng nhiên xuất hiện một khe hỡ, trong miệng toàn là máu tươi:
"Không. . . Phục. . ."
"Phốc!"
Huyết dịch từ trong khe hỡ phun ra, vẩy ra khắp nơi.
. . .
Trên đường dài, giết chóc vẫn tiếp tục.
Mạc Cầu kéo căng khuôn mặt, một đao đánh bay đối thủ, lập tức lao nhanh tới địa phương trống trải.
"Đứng lại cho ta!" Một người rống to, vung vẩy trường thương đâm tới.
"Lăn đi!" Mạc Cầu nhíu mày, tiện tay vung quái đao một cái, Long Xà kình bộc phát, đập bay trường thương:
"Không muốn chết thì cút cho ta!"
"Người đâu, mau tới đây." Sắc mặt của đối phương phát trắng, bỗng nhiên vội vã rống to:
"Nơi này còn có một người!"
"Ngươi. . ." Hai mắt Mạc Cầu vừa mở, tiện tay bổ xuống một đao, cơ hồ suýt chút nữa là mở ngực mổ bụng của đối phương.
Hắn tiến lên một bước, đang muốn kết liễu đối phương, trong lúc sáng tối mập mờ này thì đột nhiên lại nhìn thấy tướng mạo đối phương.
Đó là người thiếu niên chỉ có mười mấy tuổi.
Đối mặt với Mạc Cầu đang cầm trường đao trong tay, vẻ mặt thiếu niên hoảng sợ, che vết đao trên ngực rồi liên tục lui về phía sau.
"Hừ!" Mạc Cầu nhíu nhíu mày, liếc nhìn sau lưng đang có mấy bóng người chạy tới, lắc mình một cái liền nhảy vào trong bóng tối.
Cách đó không xa, một người áo đen đang đứng chắp tay, tình cảnh vừa rồi đã được hắn ta nhìn thấy hết.
Kỳ lạ là, rõ ràng là hắn đang đứng ở hiện giờ, nhưng đám người đang chém giết ở xung quanh lại phảng phất như không phát hiện được sự tồn tại của hắn.
Ngay cả ở vị trí cách hắn hơn một trượng đều không người đặt chân tới, giống như theo bản năng tránh đi nơi này.
"Có ý tứ." Ánh mắt của người áo đen dõi theo Mạc Cầu, âm thanh mang ý cười khẽ:
"Có thể khắc chế sát ý ở trong phạm vi bao phủ của Hắc Hồn châu, ý chí cũng không tệ, chỉ tiếc. . ."
"Là một gã phàm nhân!"
Than nhẹ một tiếng, người áo đen nhấc tay lên, một quả cầu lơ lửng giữa không trung đang thôn phệ một loại khí tức đen nhánh nào đó liền chậm rãi rơi xuống.
"Trời đã sắp sáng rồi, cũng nên rời đi, dù sao nơi này cũng là địa bàn của những người đó."