Chương 61. Thực Lực
Người dịch: Whistle
"Tiền hộ viện!"
Giọng nói này vừa vang lên thì cả Tiểu Sở và Tuân Lục đều sắc mặt đại biến.
Trong bóng tối phía trước có một bóng người thon dài đang chậm rãi tới gần, bên hông người này treo trường đao càng hiển rõ sát cơ.
"Đi mau!" Tuân Lục lui lại một bước, đột nhiên hét lớn một tiếng rồi kéo tay Tiểu Sở xoay người bỏ chạy.
Mạc Cầu híp mắt, hơi do dự một chút rồi cũng đi theo.
Kinh nghiệm chém giết của hắn cũng không coi là nhiều, lại càng không biết tu vi sâu cạn của đối phương, có thể không động thủ thì vẫn là không động thủ cho thỏa đáng.
Nhưng mà.
Ba người vừa mới chạy được mấy bước thì trước mặt cũng xuất hiện một người ngăn cản đường đi.
Người tới cũng lưng đeo trường đao, dáng người không hề cao lớn, lại hiển rõ sự điêu luyện, trên mặt giống như cười mà không phải cười.
"Cao. . . Cao hộ viện?" Nhìn thấy người tới, sắc mặt Tuân Lục lập tức trắng bệch, thân thể còn run nhè nhẹ:
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Các ngươi có thể đến đây, vậy thì tại sao ta lại không thể tới?" Cao hộ viện nhún vai cười khẽ, nói:
"Cao mỗ thân phụ tuần sát viện lạc chi trách, phát hiện có người trộm bảo bỏ trốn, tìm được tặc nhân là chuyện không thể bình thường hơn được."
"Ngươi nói láo!" Tiểu Sở kéo căng thân thể, giống như chó săn xù long gầm nhẹ về phía đối phương:
"Rõ ràng là ngươi đã liên thủ với Tiền hộ viện, trước tiên lừa gạt chúng ta ăn cắp bảo vật, sau đó lại đuổi tận giết tuyệt độc chiếm tiền tài."
So với Tuân Lục thì nàng thông minh hơn nhiều.
Chỉ cần nghĩ lại liền sẽ hiểu hết mọi chuyện
Chẳng trách trong thời gian gần đây trong Bạch phủ như có nhiều người mất tích như vậy, còn bị mất thêm không ít tiền tài nữa.
Thì ra đều do những gã hộ viện này làm!
Bọn hắn không vào được nội viện, không biết những thứ đáng giá được đặt ở đâu, nên liền lừa gạt người trong nội viện trộm bảo.
Sau đó. . .
Liền sẽ trình diễn một màn trước mắt này!
Nàng lặng lẽ nghiêng đầu liếc qua thi thể dữ tợn của Vương mụ, trong lòng đột nhiên phát lạnh khắp cả người.
"Ồ?" Cao hộ viện nhướng mày một cái:
"Phản ứng cũng rất nhanh đó, cũng đã đoán ra tám chín phần mười rồi, thậm chí lần này kém chút nữa là để cho các ngươi chạy thoát, chỉ tiếc. . ."
Gã ta nhẹ nhàng lắc đầu rồi cất bước tới gần.
Lúc này, sắc mặt trắng bệch Tuân Lục đột nhiên mở miệng:
"Cao. . . Cao hộ viện."
Y run rẩy chỉ tay vào Mạc Cầu ở bên cạnh, nói:
"Chuyện này không có quan hệ gì với hắn, có thể. . . Thả hắn đi được không?"
"Ồ?" Cao hộ viện nghiêng đầu:
"Thật sao?"
Mạc Cầu đảo qua Tuân Lục, tiểu Sở.
Trong lòng Tuân Lục vẫn còn có chút may mắn, cho rằng chỉ cần giao đồ vật cho bọn hắn thì có thể giữ được tính mạng.
Tiểu Sở thì đang tròng mắt loạn chuyển, muốn tìm kiếm cơ hội đào tẩu.
"Chuyện này thật sự không có quan hệ gì với ta." Hắn thở dài trong lòng, cất bước tiến lên:
"Cho nên, có thể thả ta rời đi được không?"
"Ngươi cho rằng thế nào?" Cao hộ viện khinh thường cười lạnh, tiện tay quạt một bạt tay.
"Ba!"
Lòng bàn tay gã dừng lại, giống như đánh trúng một tấm sắt, chỉ là lực đạo phản chấn liền khiến mặt gã vặn vẹo.
Mạc Cầu nhấc tay lên vừa đúng ngăn ở giữa không trung.
"Ngươi. . ."
Cao hộ viện biến sắc, đột nhiên một chân đập mạnh xuống đất, giống như mãnh thú chấn kinh, toàn thân lông tơ dựng đứng.
Đột nhiên bột phát hết toàn bộ lực lượng trên người rồi đấm ra một quyền.
Đây là Đường Lang quyền của Bạch gia, bên trong còn có vận kình chi pháp, có thể kích thích da thịt, để lực lượng tập trung tại một chỗ.
Quyền xuất mang phong, đánh thẳng tới đối diện.
Mạc Cầu hơi híp mắt lại, cánh tay nhẹ nhàng vươn ra, ngăn cản quyền phong và nắm đấm to lớn của gã.
"Ba!"
Cao hộ viện toàn lực ứng phó, một quyền xuất ra hết uy thế mà bị hắn nhẹ nhàng ngăn ở, thậm chí còn không thể làm cho đối phương nhúc nhích một cái.
"Luyện Bì." Mạc Cầu lắc đầu cười khẽ, trong mắt lộ ra vẻ giật mình:
"Cũng thế, cao thủ Luyện tạng trong thành đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, rất nhiều nhân vật nổi danh cũng chỉ là Đoán Cốt cảnh."
"Chẳng qua là một gã hộ viện. . ."
Hai mắt Mạc Cầu ngưng lại, năm ngón tay đột nhiên hợp lại, kình lực toàn thân giống như linh xà tuôn hướng bàn tay.
"Két. . ."
Tiếng nứt xương truyền đến, nắm đấm ở trong lòng bàn tay hắn đã bị cự lực đè xuống rồi bắt đầu vặn vẹo, biến hình.
Cao hộ viện mở to hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, lập tức ý thức được đau đớn, không nhịn được kêu thảm thiết.
"A!"
"Cao huynh!" Hậu phương, Tiền hộ viện đang chậm rãi bước tới lập tức biến sắc, vội vàng rút đao xông lại:
"Buông tay!"
Đao phong đen nhánh, du tẩu giữa không trung, trong nháy mắt khóa chặt những nơi yếu hại như cổ tay, cổ họng, eo sườn.
Mạc Cầu nhướng mày.
Hắn đã nắm giữ Minh Tâm đao cho nên cảm nhận được đao pháp của người này vẫn tính là không tệ.
Hắn chỉ là huyết nhục chi khu, cho nên càng không có khả năng ngạnh kháng.
Lòng bàn tay lập tức phát lực xoay tròn, trực tiếp vặn gãy cánh tay của Cao hộ viện, làm cho gã ta kêu la thảm thiết.
Đồng thời lùi lại phía sau né tránh đao pháp.
"Cao huynh!" Tiền hộ viện quét mắt nhìn Cao hộ viện, sắc mặt trầm xuống, thân hình không thay đổi lại chém về phía Mạc Cầu:
"Nhận lấy cái chết!"
Lần này, gã thân tùy đao đi, đao quang lấp lóe, đúng là trong phút chốc liền chém ra thất đao.
Thất đao đều có sự khác biệt, phong kín những phương hướng né tránh của Mạc Cầu.
"Đinh đinh. . ."
Đột nhiên hàn mang xuất hiện ngăn căn trước lưỡi đao, đao kiếm va chạm, hai người vừa chạm vào liền tách ra.
"Thì ra là bộ pháp." Mạc Cầu cúi đầu, đảo qua hai chân của Tiền hộ viện:
"Chẳng lẽ đây chính là Thất Tinh bộ của Bạch gia?"
Đao pháp của Tiền hộ viện nhìn như kinh người, kì thực chỉ là mượn bộ pháp biến hóa mà thuận thế vung ra, mượn lực dùng lực.
Không tính là ưu tú.
Một khi nhìn thấu, bất quá cũng chỉ như vậy.
"Cao huynh, huynh thế nào rồi?" Tiền hộ viện gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Cầu, không để ý đến câu hỏi của hắn, mà ra hiệu với người sau lừng:
"Chúng ta liên thủ cùng một chỗ diệt trừ hắn đi."
"Tốt!" Khuôn mặt Cao hộ viện vặn vẹo, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn, tay phải của gã xem như đã bị phế đi:
"Xuất thủ!"
Rống to một tiếng, Tiền hộ viện cầm đao vọt lên, Cao hộ viện thì lại khoanh tay tụ lực co cẳng bỏ chạy.
Một trước một sau, nhất vị sát khí kinh người, nhất vị hốt hoảng bỏ chạy, lựa chọn của hai người hoàn toàn khác nhau.
"Ha ha. . ." Mạc Cầu cười lạnh, nhướng mày.
Trong mắt hắn đã hiện ra rõ ràng quỹ tích lao tới của Tiền hộ viện, dưới chân bước một bước, trường đao tùy theo vận chuyển.
Đao pháp, bộ pháp phối hợp ăn ý, tựa như một thể, đao đao liên hoàn, cơ hồ không có điểm cuối.
Xem ra, cho dù là đã đầy đủ thực lực thì cũng không thể xem nhẹ những người khác.
Bản thân mình vẫn là hiểu được quá ít, nếu như lơ là sơ suất thì e là sẽ giống như bọn người Phạm Cường, Lục gia, chết trong tay kẻ yếu.
Sư tử vồ thỏ cũng phải dốc hết toàn lực, huống chi là bản thân mình.
Suy nghĩ thiểm động, thân thể của Mạc Cầu cũng theo đó giãn ra, đón nhận đao quang rồi nhào tới phía trước.
Thân như Linh Yến, thế như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy vào trong ánh đao.
"Cẩn thận!"
Hậu phương truyền đến tiếng kinh hô của Tuân Lục.
"Đinh. . ."
Hoả tinh bắn tung tóe, hai bóng người giao chiến giữa không trung, cánh tay Mạc Cầu mở ra rồi lập tức thu lại, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Mà Tiền hộ viện thì đang lảo đảo vọt ra mấy bước, vô thức muốn che cổ nhưng cũng đã không kịp.
"Phốc!"
Máu tươi từ trong cổ họng phun ra, thân thể của gã ta khựng lại rồi ngã ầm xuống đất.
Yến Tử Phân Thủy!
Chỉ cần ba lần va chạm, Mạc Cầu nhờ vào Đoán Cốt cảnh dùng cự lực oanh mở phòng ngự của gã, sau đó một kiếm xẹt qua cổ họng.
Cùng lúc đó, Cao hộ viện đang điên cuồng chạy trốn cũng cứng người, chỗ mi tâm xuất hiện một tia hàn mang.
Phi đao!
Lưu Tinh Phi Trịch!
Một đao nhập não, xuất ra mi tâm, trảm diệt sinh cơ.
"Hô. . ."
Mạc Cầu thở dốc một hơi, hoạt động một chút cổ tay, sau đó cất bước đi đến bên cạnh thi thể Cao hộ viện thu hồi phi đao.
"Đi thôi!" Hắn xoay người nhìn Tuân Lục, tiểu Sở rồi nói:
"Đúng lúc ta biết có một đội ngũ đang muốn rời khỏi nơi này tiến về Quận thành, hai người đi theo các nàng luôn đi."
"Đúng rồi."
Hắn vỗ ót một cái rồi bắt đầu thuần thục vơ vét thi thể:
"Xem thử trên người bọn hắn có vật gì tốt không."
Hậu phương Tuân Lục và Tiểu Sở đối mắt nhìn nhau, hai người đều đang trợn mắt hốc mồm, vẫn chưa từ trong rung động khôi phục lại.