Chương 66. Mời
Người dịch: Whistle
Tới nhanh như vậy sao?
Trong phòng, Mạc Cầu cầm đao bên tay phải, tay trái nắm chặt thanh kiếm, thân thể kéo căng, quan sát xem có hướng nào có thể chạy trốn.
Nếu là dưới tình huống bản thân còn hoàn hảo không chút tổn hại thì Mạc Cầu tự tin rằng coi như không bì kịp Quách Tiêu, thì liều mạng cũng có thể dễ dàng đào tẩu.
Nhưng bây giờ. . .
Nội phủ của hắn bị thương dưới những đòn phản công trước khi chết của Hoàng Khuê, một thân thực lực cũng không phát huy được ba thành.
Đừng nói là Quách Tiêu, sợ là chỉ cần một gã Luyện Bì thôi đều có thể bắt được hắn rồi!
"Mạc đại phu, ngài đã dậy chưa?" Ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của Quách Tiêu:
"Là do Quách mỗ nóng lòng, sau khi biết được tin tức liền vội vã chạy đến, quên quan sát thì giờ."
Mạc Cầu nhướng mày.
Nghe giọng nói của đối phương thì hình như không có ác ý, ngược lại có một loại cảm giác muốn kéo gần quan hệ.
Chẳng lẽ Quách Tiêu không biết đêm qua Hoàng Khuê đã tới đây?
"Mạc đại phu. . ."
Thấy trong phòng vẫn luôn không có tiếng trả lời, Quách Tiêu chỉ đành tiến lên hai bước, đồng thời nghe ngóng động tĩnh.
"Ta tại." Mạc Cầu vội vàng mở miệng, vội vã thu dọn một chút đồ đạc trên bàn rồi định thần nói:
"Xin Quách tráng sĩ chờ một lát, ta lập tức ra ngay."
Sau khi sửa sang lại quần áo, Mạc Cầu ước lượng thanh đao trong tay, sau đó lặng lẽ đặt ở phía sau cửa để tiện khi sử dụng.
Sau đó hắn mới chậm rãi mở cửa phòng.
Ngoài phòng có ba người đang, người cầm đầu đang chắp hai tay sau lưng, thân mặc nho sam, chính là Quách Tiêu.
Hai người ở sau lưng thì đang đứng xuôi tay, thái độ cung kính, chắc là hạ nhân.
Không giống như lúc làm đạo phỉ không có chỗ ở cố định ở ngoài thành, lúc này sắc mặt Quách Tiêu hồng nhuận, có lẽ là vì hăng hái.
Xuất nhập đều có tùy tùng, có thể so được với lão gia phú hộ.
Mạc Cầu xem kỹ biểu lộ trên mặt phương, gặp gã ta cười nhạt, mắt lộ thân cận, xác thực không có ác ý.
"Quách tráng sĩ." Quách Tiêu tiến lên nhất bước, cẩn thận chắp tay:
"Không biết ngài tới sớm như vậy là có chuyện gì?"
"Ha ha. . ." Quách Tiêu cười sang sảng:
"Mạc đại phu, hôm nay Quách mỗ này đến đây là vì phụng mệnh của Tam đương gia, mời Mạc đại phu đến Hắc Hổ đường ngồi xem bệnh."
"Đây chính là đại hỉ sự nha!"
"Hắc Hổ đường, ngồi xem bệnh?" Mạc Cầu sững sờ:
"Tại sao?"
"Cái gì tại sao." Quách tiêu nhẹ nhàng nói:
"Đương nhiên là vì Mạc đại phu y thuật cao minh, Tam đương gia tuệ nhãn thức châu, không đành lòng minh châu bị long đong, nhân tài mai một."
". . ." Mạc Cầu kinh ngạc, ánh mắt cũng trở nên quỷ dị.
Ngay tại trước đó không lâu, ngũ đương gia của các ngươi còn đích thân tới ám sát ta, bây giờ thì Tam đương gia lại mời ta tới ngồi xem bệnh.
Chơi trò gì vậy?
Nhưng mà khi Mạc Cầu nhìn xem thần thái của Quách Tiêu thì cảm thấy chuyện này không giống như đang làm bộ.
"Chuyện này." Hắn há to miệng, nói:
"Chuyện này có phải là quá đột ngột rồi không, tại hạ chỉ là một gã học đồ trong hiệu thuốc, có tài đức gì. . ."
"Ai!" Quách Tiêu phất tay cắt ngang lời của hắn, nói:
"Mạc đại phu chớ có khiêm tốn, y thuật của đại phu những người khác không biết, chẳng lẽ Quách mỗ còn không biết sao?"
"Nhị đệ và ta đều là nhờ vào y thuật của các hạ mới có thể may mắn còn sống, phần ân tình này, ta vĩnh viễn không dám quên."
Tam đệ của ngươi đã bị ta giết, không biết ta có thể dùng tin tức này để triệt tiêu cái mà ngươi gọi là ân tình kia được không?
Mạc Cầu thầm nhủ một câu trong lòng, nói:
"Chuyện này quá đột ngột, có thể cho tại hạ suy nghĩ một chút được không, hơn nữa Mạc mỗ dù gì cũng là người của hiệu thuốc Thanh Nang."
"Chuyện này có gì mà phải suy nghĩ." Quách Tiêu nhíu mày:
"Với y thuật của Mạc đại phu, làm một gã học đồ nhỏ nhỏi thật sự là phí phạm tài năng, ta thấy là vì hiệu thuốc Thanh Nang không biết nhìn người mà thôi."
"Lời tuy như thế, nhưng y thuật của Mạc mỗ vẫn là học được từ hiệu thuốc, há có thể nói đi là đi." Mạc Cầu cười lớn:
"Vẫn là chờ tại hạ xin chỉ thị của Tần sư rồi lại nói tiếp."
Hiện giờ hắn chẳng muốn dính líu quan hệ gì với Hắc Hổ đường cả, mà chỉ muốn nhanh rời khỏi nơi này.
Không biết người của Liễu gia đã rời đi chưa nữa?
Hiện giờ tới đó có còn kịp không?
"Mạc đại phu tôn sư trọng đạo thật là làm cho người khác bội phục." Quách Tiêu không biết suy nghĩ trong lòng hắn, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt khâm phục nhẹ gật đầu:
"Nhưng mà hiện giờ ngươi chỉ là học đồ, còn chưa chính thức bái sư, vả lại người có chí riêng, liền xem như là phụ mẫu cũng không thể cưỡng cầu, huống chi còn là nhất vị sư phụ chưa từng chính thức bái sư?"
"Cái này. . ." Mạc Cầu lộ vẻ chần chờ.
Nhìn thì giống như hắn đang xoắn xuýt, nhưng thực ra là đang nhanh chóng suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến đối phương mau chóng rời đi chỗ này.
"Đúng rồi." Quách Tiêu vỗ nhẹ hai tay:
"Trình đồ vật lên đi."
Vừa nói xong, hai người ở sau lưng gã liền tiến lên một bước, mỗi người đều lấy ra một thứ từ trong ống tay áo dài ra rồi đặt bên lòng bàn tay.
Trong lòng bàn tay của người bên phải là một quyển sách.
Còn người bên trái thì đang nâng một cái hộp gỗ, nắp hộp mở ra, bên trong là những đồng tiền lớn mới tinh, được sắp xếp gọn gàng trông rất mê người.
Đồng tiền lớn nhìn cũng không ít, sợ là có chừng hai ba ngàn đồng, nhưng thực tế cũng chỉ cỡ ba lượng bạc mà thôi.
Đối với Mạc Cầu hiện giờ mà nói, hắn đã không thèm để vào mắt.
" Tam đương gia biết Mạc đại phu thích võ nghệ nên đặc biệt đưa tới quyển Băng Sơn chưởng này, công pháp này cũng không được tính là nổi bật, nhưng cũng có một phen diệu dụng." Quách Tiêu cầm lấy thư tịch, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, nói:
"Chỗ này còn có một chút tiền bạc, không thành kính ý, còn xin Mạc đại phu nhận lấy!"
"Chuyện này. . . Làm như vậy không được." Mạc Cầu vội vàng khoát tay:
"Có câu nói là vô công bất thụ lộc, Mạc mỗ không thể nhận những thứ này được, Tam đương gia quá khách khí rồi."
"Tại sao lại không nhận được!" Sắc mặt Quách Tiêu trầm xuống:
"Mạc đại phu đã năm lần bảy lượt từ chối, bất cận tình diện, chẳng lẽ là chướng mắt Hắc Hổ đường bọn ta sao?"
"Không. . . Không phải, sao dám, sao dám!" Mạc Cầu chỉ đành cười khổ.
"Vậy là tốt rồi." Quách Tiêu gật đầu, vung tay lên:
"Đặt hết đồ vật vào trong phòng của Mạc đại phu đi."
"Vâng." Hai người ở đằng sau vâng một tiếng rồi cất bước muốn tiến lên.
"Ta tới là được, ta tới là được." Mạc Cầu vội vàng đưa tay ngăn lại, liên tục tiếp nhận đồ vật.
Thư tịch còn tốt, hộp tiền thì lại không nhẹ.
Vừa đến tay liền cảm thấy nặng trĩu, lại thêm thương thế trong cơ thể kích thích, sắc mặt Mạc Cầu lập tức trắng bệch.
Thấy được cảnh này, Quách Tiêu ở bên cạnh liền nhíu chặt lông mày, không nhịn được nhẹ nhàng lắc đầu.
Mặc dù y thuật của vị Mạc đại phu này không tệ, nhưng thể chất quá kém, cho dù muốn tập võ cũng e là không thành.
Mạc Cầu không biết suy nghĩ trong lòng gã ta, hắn ngăn hai người này vào nhà rồi trở vào phòng cất kỹ đồ vật.
"Quách tráng sĩ, còn có chuyện gì khác sao?"
"Hả?" Quách Tiêu nhíu mày:
"Chuyện mà ta vừa nói."
"Nha!" Mạc Cầu định thần, nói:
"Có thể đi Hắc Hổ đường ngồi khám bệnh, tại hạ cầu còn không được, chỉ bất quá hiệu thuốc còn có chút chuyện chưa xử lý xong."
"Cho nên. . ."
"Có thể thư thả cho tại hạ một chút thời gian được không, vả lại tại hạ còn muốn đi nói với Tần sư phụ một tiếng thì mới có thể rời đi."
"Không thành vấn đề." Quách Tiêu cười to:
"Nếu như Tần sư phụ không đồng ý, Mạc đại phu có thể báo ra danh tự của Quách mỗ, ta không tin là có người dám không nể mặt Hắc Hổ đường."
Nói xong gã liền tiến lên một bước rồi vỗ nhẹ vào vai của Mạc Cầu:
"Sau này đều là người trong nhà, phải thân cận một chút, ta làm chủ, chúng ta đi Vọng Giang lâu chè chén một bữa."
"Lúc này?" Mạc Cầu gượng cười:
"Sáng sớm, không tốt lắm đâu."
Hắn đáp ứng chỉ là vì tạm thời muốn để đối phương rời đi, trong đầu Mạc Cầu đang nghĩ cách làm sao có thể mau chóng trốn đi, không có thời gian để trì hoãn.
"Không sao." Quách Tiêu cười nói:
"Mạc đại phu không biết đó thôi, hiện giờ Vọng Giang lâu đã là sản nghiệp của Hắc Hổ đường, đang do Quách mỗ quản lý."
"Khi nào qua đó cũng sẽ có được rượu ngon thức ăn ngon!"
"Chớ có chối từ, đi thôi!"