Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 71. Nhất Thiểm Kiếm

Chương 71. Nhất Thiểm Kiếm


Người Dịch: Whistle
"Mạc đại phu, mau đến đây xem một chút."
Thiên điện của Hắc Hổ đường, Mạc Cầu bị người vội vã dẫn vào, đi tới bên cạnh một vị thương binh đang trọng thương hôn mê.
Đinh lão dựa ở một bên chau mày.
Còn có một người khác cũng đang tràn đầy lo lắng, gã ta đang đi qua đi lại trong điện, hai tay gấp đến độ khi thì nắm khi thì buông.
Phong Vũ Song Tiên!
Đây là một đôi huynh muội, họ Thôi, nghe nói là đến từ một nơi nào đó ở quận ngoài, tiên pháp gia truyền cực kì sắc bén.
Thực lực đều là Đoán cốt!
Nằm dưới đất là muội muội Thôi Hồng Anh, sắc mặt trắng bệch, tứ chi bất lực, hô hấp như có như không.
Bởi vì nàng đã tu hành võ nghệ, tuy là nữ tử, nhưng thân hình lại không hiện ra tư thái yếu đuối.
Dù cho đã hôn mê, thân thể thon dài thướt tha tinh tế vẫn có thể thấy được lực bộc phát tràn đầy, giống như một con báo cái.
Làn da cực kỳ bóng loáng chặt chẽ, lại rất co dãn.
Khuôn mặt không tính là xinh đẹp.
Ngũ quan sâu sắc, bờ môi trắng bệch run rẩy càng làm cho đường cong trên gương mặt nàng trở nên càng có sức sống.
Đây là một người phụ nữ tràn ngập vẻ đẹp của một nữ cường nhân.
Khách quan mà nói, tướng mạo của huynh trưởng nàng - Thôi Xuyên Bách cũng chỉ thường thường không có gì lạ, thậm chí có vẻ hơi xấu xí.
Mắt ưng mũi câu, luôn cho người ta một loại cảm giác âm hiểm và sắc bén.
Mạc Cầu tiến lên một bước, lấy tay đặt lên mạch đập của Thôi Hồng Anh, sắc mặt trang nghiêm cẩn thận dò xét bệnh tình.
Một lát sau.
"Chân khí?"
"Không sai." Đinh lão gật đầu:
"Người đả thương nàng chính là thủ lĩnh của Bạch Mã phỉ Phong Lôi Tuấn - Lôi Vọng, một cao thủ Hậu Thiên đã luyện ra chân khí."
"Chỉ nghe Chân khí diệu dụng vô tận, có thể ở dưới tình huống không tổn thương da thịt mà xâm nhập vào nội phủ yếu hại thì quả thật không sai." Mạc Cầu than nhẹ, nói:
"Ngũ tạng bị thương, đặc biệt là tâm hỏa yếu ớt, nếu không phải Thôi cô nương có khí huyết hùng hậu, sợ là không kiên trì được lâu như vậy."
"Mạc đại phu." Một bên Thôi Xuyên Bách nghe vậy liền lập tức biến sắc, gã ta nắm chặt tay Mạc Cầu, giọng nói lắp bắp:
"Ta. . . Muội muội của ta có còn cứu được hay không?"
"Thôi đại hiệp đừng vội." Mạc Cầu trấn an một câu, nói:
"Ta có một phương, tên là Tham Linh Dưỡng Tâm phương, là có thể ổn định bệnh tình, nhưng có thể cứu được hay không. . ."
Nói đến chỗ này, hắn lại là nhẹ nhàng lắc đầu.
"Hộ Tâm dược của lão phu có thể gia tăng ba phần cơ hội." Đinh lão ở bên cạnh vuốt râu tiếp lời, nói:
"Nhưng cho dù có dùng thuốc gì, nếu như trong vòng hai ngày mà Thôi cô nương không tỉnh lại được thì cũng xem như vô dụng."
Mạc Cầu gật đầu, biểu thị tán đồng.
"A!"
Sắc mặt Thôi Xuyên Bách trắng bệch, thân thể lay động.
"Haizz!" Đinh lão lắc đầu thở dài:
"Loại thương thế này, chúng ta cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể dùng dược rồi sau đó siêng năng quan sát đề phòng bệnh tình chuyển biến xấu."
"Có thể tỉnh lại hay không thì phải dựa vào bản thân của Thôi cô nương mà thôi."
"Vậy, vậy không còn biện pháp nào tốt sao?" Thôi Xuyên Bách vẫn không tình nguyện từ bỏ một chút hi vọng mảy may.
"Thôi đại hiệp." Mạc Cầu mở miệng:
"Tình huống của lệnh muội, liền xem như Diệu Thủ Thần Châm Hứa lão tự mình xuất thủ, cũng sẽ không có lựa chọn nào khác."
"Không sai." Đinh lão gật đầu:
"Đúng rồi, hai ngày nay ở Diệu Dược đường có rất nhiều thương binh, không bằng để Thôi cô nương đi phủ thượng của Mạc đại phu tạm cư."
"Như vậy cũng thuận tiện quan sát."
"Chuyện này. . ." Mạc Cầu sững sờ.
"Mạc đại phu." Thôi Xuyên Bách lập tức tiến lên một bước rồi gắt gao nắm chặt hai tay của Mạc Cầu:
"Làm phiền!"
"Ta nghe nói Mạc đại phu thích thu thập võ học, nếu như muội muội ta tỉnh lại, ta chắc chắn sẽ trình lên một môn võ nghệ."
Sau khi tỉnh lại thì mới cho, ngươi cũng không nguyện ý ăn thiệt thòi nha?
Khóe miệng Mạc Cầu giật một cái, đối mặt với biểu lộ nóng nảy của đối phương thì hắn cũng chỉ đành gật đầu đáp ứng.
"Báo!"
Tiền điện lại vang lên một tiếng la lớn, ba người nghiêng đầu nhìn sang.
Từ trắc điện có thể nhìn thấy một người đang vội vã chạy vào trong đại điện, đưa một phong thư cho Đường chủ Chung Sơn.
"Hả?"
Mở bức thư ra, vừa nhìn thì Chung Sơn liền nhướng mày.
"Đường chủ, thế nào?" Xích Luyện Xà Yêu Phùng Di vặn vẹo thân thể, mở miệng hỏi.
"Vân Triệu." Chung Sơn không đáp, vung tay lên, bức thư giấy trong lòng bàn tay của ông giống như mũi tên nhọn bắn về phía Chung Vân Triệu:
"Đưa cho ngươi!"
"Ta sao?" Chung Vân Triệu đưa tay nhận lấy, trên mặt kinh ngạc, sau khi cúi đầu nhìn qua bức thư thì sắc mặt gã lạnh xuống:
"Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng mời ta đến đỉnh Minh Phong sơn quyết một trận tử chiến?"
"Hắn thật to gan!"
Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng thân là thủ lĩnh Bạch Mã phỉ, thanh danh vang truyền hơn mười năm, là cao thủ Hậu Thiên hàng thật giá thật.
Nhưng Chung Vân Triệu lại không sợ hắn ta chút nào, ngược lại trong giọng nói còn có vẻ xem thường.
Thực lực của Lôi Vọng cũng chỉ không kém hơn Sử Tiêu là bao, gã đã có thể chém giết Sử Tiêu thì cũng có thể giết chết Lôi Vọng.
"Họ Lôi lúc này khiêu chiến là đang có tâm tư gì?" Phùng Di nhíu mày, trong mắt lộ vẻ không hiểu.
"Còn có thể có tâm tư gì!" Chung Vân Triệu ngẩng đầu, lãnh đạm nói:
"Chúng ta giết chết nhiều thủ hạ của hắn như vậy, làm thủ lĩnh thì đương nhiên phải tìm về phần mặt mũi này rồi."
"Chẳng qua hắn lựa chọn một đối một với ta thì lại là một quyết định sai lầm!"
"Không thể chủ quan." Chung Sơn lắc đầu:
"Lôi Vọng thành danh trước cả ta và Sử Tiêu, hắn ta vẫn không lộ diện trước mắt người đời, ai cũng không biết hắn có con bài tẩy gì hay không."
Ông ta lộ ra vẻ mặt do dự: "Vả lại, toả Minh Phong sơn đó. . ."
"Không sai, muốn lên đỉnh Minh Phong sơn thì nhất định phải thông qua Nhất Tuyến Thiên, nơi đó là một chỗ tốt để mai phục." Phùng Di lắc đầu, nói:
"Đường chủ, Tam đương gia, theo ta thấy, chuyện này chắc chắn có trá, chúng ta không thèm để ý tới là được!"
"Có thể có trá gì chứ?" Chung Vân Triệu bĩu môi cười lạnh:
"Nhất Tuyến Thiên có thể vây khốn những người khác, nhưng đối với những người thành tựu Chân khí như chúng ta thì cũng chẳng có tác dụng gì lớn."
"Còn về phần át chủ bài. . ."
Hai mắt của gã híp lại:
"Chúng ta vơ vét Tứ Phương phái, đạt được mấy bộ Hộ Thân khải, chẳng lẽ còn sẽ sợ họ Lôi hay sao?"
"Đáp ứng là được!"
"Lời tuy như thế." Phùng Di nhíu mày:
"Ta luôn cảm thấy có một chút không ổn."
"Xác thực." Chung Sơn cũng gật đầu đáp ứng:
"Tính tình của Lôi Vọng làm cho người ta khó mà suy đoán, nhưng tuyệt không phải hạng người lỗ mãng, sợ là đã có chuẩn bị khác."
"Mặc kệ hắn ta đã có kế hoạch gì, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, chỉ cần đủ thực lực thì không cần phải sợ gì cả." Sắc mặt Chung Vân Triệu âm trầm:
"Vả lại trong thư của họ Lôi cũng đã nói rồi, nếu như ta thắng, sau này khi Bạch Mã phỉ gặp được người của Hắc Hổ đường thì sẽ nhượng bộ lui binh, sẽ không gây khó dễ cho chúng ta."
"Đây là cơ hội để giải quyết tranh chấp của song phương một cách nhanh nhất!"
Lời này vừa ra, trong tràng liền trở nên yên tĩnh.
Mặc kệ là sắc mặt do dự Chung Sơn, Phùng Dị, vẫn là những người khác đang muốn mở miệng khuyên nhủ, đều thần sắc biến hóa.
Thật lâu sau mới có người chậm rãi mở miệng:
"Tam đương gia, ước hẹn ở lúc nào?"
"Ngày mai!"
"Vội vàng như vậy?"
"Chẳng lẽ Lôi Vọng lửa giận công tâm, mới xuất ra hạ sách này?"
"Chưa chắc là hạ sách, Minh Phong sơn ở ngoài thành, là địa bàn Bạch Mã phỉ, chúng ta mới là những người xâm nhập hang hổ."
". . ."
"Vậy. . . Có đáp ứng hay không?"
Đám người nghị luận ầm ĩ.
"Đáp ứng!" Giọng của Chung Vân Triệu vang lên:
"Ngày mai không cần nhiều người qua đó, chỉ cần để những người sở trường khinh công, có thuật cưỡi ngựa đi theo là được, ta ngược lại muốn xem thử hắn có thể chơi hoa chiêu gì."
. . .
Mạc Cầu cũng biết được chuyện cao thủ đỉnh tiêm hai của thế lực lớn sẽ giao đấu ở Minh Phong sơn vào ngày mai.
Nhưng mà Mạc Cầu chỉ là một đại phu ở hậu phương, cho nên hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện này, thân ở thành nội, mặc kệ ngoài thành có hỗn loạn thế nào thì cũng không thể lan đến nội thành được, đúng không?
Đêm.
Sau khi an bài xong cho huynh muội Thôi gia, Mạc Cầu liền trở về nhà chính.
Từ trong góc phòng tìm được một ngọn đèn tràn đầy tro bụi rồi nhóm lửa, hắn ngồi xuống bàn bên cạnh ánh đèn.
Gia nhập Hắc Hổ đường lâu như vậy rồi nhưng hắn cũng chẳng ở lại chỗ này bao lâu, quét mắt nhìn quanh hắn cảm thấy nơi ở này cực kì lạ lẫm.
Hơn nữa, đệm chăn đã không được phơi nắng không biết bao lâu rồi, âm lãnh ẩm ướt, cho dù nằm trên giường thì e rằng hắn cũng ngủ không được.
Lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu lấy ra bút mực giấy nghiên từ phòng trong, ở trên bàn chậm rãi mài, chậm rãi ghi lại những việc hắn đã đăm chiêu suy nghĩ trong những ngày này.
Do đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, lần này cũng chỉ viết lại rồi sửa chữa một chút liền đã thành hình.
"Hô. . ."
Khẽ nhả ra một hơi, bút mực xâm nhập trang giấy.
Định nhãn nhìn lại, phần đầu của bản thảo là ba chữ to:
Nhất Thiểm Kiếm!
Thiểm, có nghĩa là lóe lên một cái rồi biến mất.
Đây là một môn kiếm pháp.
Mạc Cầu mượn nhờ hệ thống, đem Lưu Tinh Phi Trịch và Ám kiếm hợp lại thành một, tạo thành Ám Tinh Phi Trịch, chuyện này liền đã chứng minh ý nghĩ của hắn có thể thực hiện được.
Hơn nữa kiếm pháp Nhất Thiểm Kiếm này còn dung hợp một hơi cửu thiểm, Kinh Hàn Nhất Đao, Thất Tinh bộ rồi minh tư khổ tưởng mà thành.
Nhất thiểm, nhưng là tuyệt sát!
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trên lý luận, còn về phần có được hay không thì còn cần phải nghiệm chứng.
Nhắm mắt lại, tinh thần chập trùng.
Bên trong Thức hải, kiếm pháp không tên giống như một viên lưu tinh xẹt qua hắc ám chỉ trong nháy mắt, lóe lên một cái rồi biến mất.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất