Chương 77. Cường Giả
Người dịch: Whistle
"Phi!"
Mạc Cầu há mồm phun ra một chút bọt máu, thân thể không ngừng run lên, trên mặt thì lộ ra vẻ mừng rỡ.
Thi thể Độc Nhãn Bưu đang nằm dưới chân hắn.
Luyện Tạng!
Cao thủ như Độc Nhãn Bưu dù là ở trong hay ngoài thành thì số lưỡng vẫn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bây giờ đã bị hắn chém giết.
Tuy rằng có đủ loại nguyên nhân trong đó, nhưng chuyện này cũng đã đủ để chứng minh thực lực hiện giờ của Mạc Cầu.
Tuy không phải Luyện tạng, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.
Nhưng mà hiện giờ bốn phía đều có đang phát sinh những vụ chém giết, tiếng la giết trùng thiên, tình trạng hiện giờ của hắn lại cực kì không ổn, hoàn toàn không phải lúc cảm khái.
Sau khi ổn định hô hấp, Mạc Cầu vội vàng thu hồi phi đao, ám khí đang nằm trên đất.
Vừa mới cầm được cây cung tiễn bị thất lạc, hai lỗ tai của Mạc Cầu nhúc nhích vài cái, loan cung cài tên chỉ vào một chỗ tối.
"Ai?"
"Ra!"
"Mạc đại phu?" Một gã đàn ông trung niên có vóc người khô đang cẩn thận từng li từng tí gầy từ nơi hẻo lánh thò đầu ra:
"Là ta, Chu Quý đây!"
Người tới đội một chiếc mũ màu xám, trong tay cầm hai thanh đoản kiếm dài hơn một xích, là người quen cũ ở Hắc Hổ đường.
"Lão Chu." Thấy rõ người tới, Mạc Cầu buông lỏng trong lòng, thân thể đang kéo căng cũng trầm tĩnh lại:
"Dọa ta một hồi."
Hắn và Độc Nhãn Bưu đã chém giết một phen, tuy rằng dựa vào lực phòng ngự kinh người đã mài chết đối thủ, nhưng bản thân cũng thụ thương không nhẹ.
Lúc nãy chỉ hơi phát lực liền có thể cảm thấy ngũ tạng lục phủ như đang bị lửa thiêu, gân xương da thịt toàn thân đau nhức không thôi.
Lúc này, chỉ cần là một người có thực lực Đoán Cốt đều dễ dàng lấy mạng hắn!
"Mạc đại phu." Lão Chu cũng yên lòng, chạy chậm tới gần, sau khi nhìn thấy thi thể trên đất thì hai mắt lão ta rụt lại:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái này. . . Ta cũng không rõ ràng." Mạc Cầu chần chờ một hồi rồi nhẹ nhàng lắc đầu:
"Khi ta tới thì đã như vậy rồi, xem ra người này đã đồng quy vu tận với Thôi đại hiệp."
"Đồng quy vu tận?" Lão Chu nhíu mày:
"Mạc đại phu, có lẽ ngươi không biết người này là ai, gã ta chính là một trong những đầu lĩnh của Bạch Mã phỉ, Độc Nhãn Bưu Đỗ Bân."
"Thôi đại hiệp tuy mạnh, nhưng nếu như so sánh với gã ta thì. . ."
Nói đến chỗ này ánh mắt y thiểm động, đột nhiên cười nhẹ: "Mà thôi, dù sao thì người cũng chết rồi!"
Nói xong liền vội vã nhào về phía thi thể tìm kiếm lục lọi một hồi, chẳng thèm quan tâm gì đến Mạc Cầu.
Không bao lâu sau.
"Phi!" Trên tay Lão Chu cầm một cái túi tiền nhẹ hều, há miệng nhổ một ngụm nước miếng, trên mặt đều là khinh thường:
"Cái gì mà đại nhân vật của Bạch Mã phỉ chứ, trên người cũng chỉ có chừng này đồ, thật sự là một tên quỷ nghèo."
Nói xong liền nhét túi tiền vào trong lòng.
Y không chỉ tìm kiếm thi thể của Độc Nhãn Bưu, mà ngay cả cái xác của Thôi Xuyên Bách ở cách đó không xa cũng không buông tha.
Ngoại trừ binh khí thì cũng chỉ lấy được 2 cái túi tiền, ba miếng ngọc khí thiếp thân và một món trang sức.
Mặc kệ là Độc Nhãn Bưu hay là Thôi Xuyên Bách, bọn hắn đều là những nhân vật đại danh đỉnh đỉnh ở nội và ngoại thành.
Tất nhiên là sẽ có không ít vật phẩm tuỳ thân.
Chỉ bất quá, những vật này đều bị lão Chu nhét vào trong ngực của mình, y chẳng có định chia sẻ với Mạc Cầu.
Còn về phần chia đều thì càng là vọng tưởng.
Mạc Cầu chỉ đứng ở một bên không lên tiếng, ánh mắt đạm mạc lẳng lặng nhìn xem động tác của lão Chu.
Lúc bình thường, thân phận đại phu đương nhiên có thể khiến cho người ta tôn kính, liền xem như loạn lạc cũng có thể giữ mình, nhưng giờ này khắc này, vũ lực chí thượng, lão Chu tự nhận là thực lực của mình đủ để chiếc giữ hết thảy.
Những chuyện này đều có thể nhìn thấy được từ trong ánh mắt của y.
Sau khi lục lọi xong rồi, lão Chu mới cầm cự đao, trường tiên dưới đất lên, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Cầu.
Có lẽ là lão Chu đã ý thức được cái gì, y bèn ngượng ngùng cười một tiếng:
"Mạc đại phu yên tâm, chờ khi chuyện này trôi qua, lão Chu tự sẽ chia sẻ một phần, tuyệt đối không ăn một mình."
Lời tuy như thế, nhưng y lại nắm chắc trường đao, nhuyễn tiên, không hề có ý định buông tay.
Hai món binh khí này đều là bảo bối, chỉ là trường đao của Độc Nhãn Bưu thôi, tạo hình kỳ dị, chất liệu đặc thù, không có mấy chục, trên trăm lượng bạc liền khó mà mua được.
Chia bớt một món y đều cảm thấy đau lòng không thôi.
"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này." Ánh mắt Mạc Cầu tỏ vẻ thông thấu, nghe vậy chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu:
"Giờ nên đi hướng nào thì mới có thể an toàn?"
"Ta từ phía bắc chạy tới, nơi đó toàn là người của Bạch Mã phỉ." Nghe vậy, sắc mặt lão Chu cũng nghiêm túc một chút, nói:
"Theo ta suy đoán, toàn bộ những cứ điểm của Hắc Hổ đường chúng ta đều bị người bao vây, muốn ra ngoài e là không dễ."
"Hừm?" Mạc Cầu nhíu mày.
"Bất quá có một nơi khẳng định là sẽ an toàn." Lão Chu cười đắc ý, đưa tay chỉ về nơi xa:
"Diệu Dược đường!"
"Diệu Dược đường?" Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, gật đầu nói:
"Nói không sai, cho dù Bạch Mã phỉ có hung tàn thế nào thì cũng phải chừa một chút mặt mũi cho những đại phu chăm sóc người bị thương."
"Không sai." Sau khi lão Chu đóng gói roi da xong rồi liền cầm trường đao trong tay, vội vã cất bước chạy qua:
"Chúng ta đi!"
Mạc Cầu không nói một lời đi theo sau lưng.
Dù cho thân mang vật nặng nhưng lão Chu vẫn đang bước đi như bay, hẳn là có thực lực Luyện Bì.
Chuyện này cũng bình thường, lão ta vốn là tinh nhuệ của Hắc Hổ đường, lại thêm tập võ nhiều năm, nội tình tất nhiên là sẽ không sai.
Nhưng tiềm lực thì cũng chỉ có vậy.
Hai người một trước một sau, dọc theo hẻm nhỏ, phá viện tiềm hành, nhờ vào sự quen thuộc địa hình nên tốc độ rất nhanh.
"Sát!"
"Đinh đương. . ."
"A!"
Hạ thấp trọng tâm, áp sát tường viện đi nhanh, bên tai vang lên những tiếng kêu giết, gào thét, va chạm.
Lần này Bạch Mã phỉ đột nhiên vào thành phát động tập kích, hơn nữa còn nhằm vào thời điểm Chung Vân Triệu không có ở đây.
Hắc Hổ đường vội vàng nghênh chiến, tinh nhuệ thưa thớt, cho nên không phải là đối thủ của bọn hắn.
Một đường đi tới, thỉnh thoáng có thể thấy được những thi thể bang chúng của Hắc Hổ đường, điều này làm cho trong lòng lão Chu lo sợ.
Mạc Cầu ngược lại không nghĩ nhiều như vậy.
Hắn đã hạ quyết tâm, qua một khoảng thời gian liền sẽ rời đi nơi đây, đương nhiên sẽ không quan tâm chuyện này.
Hắc Hổ đường càng loạn, có lẽ sẽ càng thuận tiện cho hắn làm việc.
"Đông!"
"Đông!"
Âm thanh chấn động to lớn từ đằng xa cấp tốc tới gần, càng ngày càng rõ ràng, cũng làm cho hai người dừng chân lại.
"Đây là thanh âm gì?"
Lão Chu kinh ngạc, Mạc Cầu cũng đang nhíu mày không hiểu.
"Oanh. . ."
Đột nhiên có một tiếng động giống như sấm nổ vang rền từ bên cạnh truyền đến, tiếng nổ này có thể làm cho người ta đinh tai nhức óc.
Khoảng cách này. . .
Ánh mắt Mạc Cầu cuồng loạn, lắc mình một cái liền nhảy ra xa một trượng, lấp lóe mấy cái liền nhảy vào chính giữa đình viện.
Lão Chu có hơi không kịp phản ứng, sau một khắc, vách tường ở cách đó không xa nổ tung, những mảnh gạch đá vỡ thổi bay y lên.
Thân ở giữa không trung, trong miệng không ngừng phun tiên huyết.
Trong lỗ thủng có hai bóng người khôi ngô đang lao ra nhanh như thiểm điện, phi tốc va chạm mấy lần ở giữa không trung mới tách ra.
"Đông!"
Hai người rớt xuống đất, tiếng trầm đục liên tục vang lên, sau đó cũng không thèm dừng lại mà tiếp va chạm.
Trong một hoàn cảnh toàn là ánh lửa, có thể thấy được động tác của bọn hắn nhanh như điện quang hỏa thạch, lực lượng còn hung mãnh đến cực điểm, thậm chí viễn siêu Độc Nhãn Bưu.
Nhất cử nhất động đều có thể mang theo kình phong quét sạch một phương, khiến cho Mạc Cầu nhìn đến hãi hùng khiếp vía.
Xem thật kỹ thì sẽ thấy một người trong đó thân khoác trọng giáp, sắc mặt đỏ tía, trong tay cầm một cây cự côn vung vẩy hổ hổ sinh phong.
Chính là Tử Diện Sư - Dương Hồng Nhị đương gia của Hắc Hổ đường.
Người này trời sinh cự lực, nghe nói thực lực của Dương Hồng còn cao hơn cả Đường chủ Chung Sơn, chỉ kém hơn người mang Hậu Thiên chân khí Chung Vân Triệu.
Mà lúc này, trọng giáp trên người y đã rách tơi tả trông cực kỳ gian nan.
Một người khác có mái tóc dài tán loạn, cầm Lang Nha bổng trong tay, toàn thân trên dưới đều là cơ bắp lực lưỡng, nhìn vào còn cường tráng hữu lực hơn cả Dương Hồng.
Chính là cao thủ Hậu Thiên Độc Lang!
Thủ lĩnh khi xưa của Độc Lang đạo, nay lại là nhị đầu lĩnh của Bạch Mã phỉ!
"Oanh. . ."
Lang Nha bổng, cự côn chạm vào nhau tạo ra những tiếng vang ngột ngạt.