Chương 79. Một Kiếm
Người dịch: Whistle
Độc Lang, Dương Hồng một người đuổi, một người chạy, chớp mắt liền không thấy tung tích.
Liêu Bạch, lão Chu thì liên tiếp bỏ mình, chỉ trong một giây lát, sân bãi vốn đang náo nhiệt đã trở nên trống rỗng.
Chỉ còn sót lại hai người đang giấu giếm sát cơ.
Trong miệng thì Mạc Cầu xin khoan dung, thân thể lại âm thầm kéo căng, giống như một cái lò xo đang từ từ tích súc lực lượng.
"Mạc đại phu."
Từ Khiếu Thiên phảng phất như không nghe được những lời mà Mạc Cầu nói, y cầm kiếm tiến lên, trên mặt đều là đạm mạc:
"Chúng ta cũng coi như cộng sự một tràng, ngươi dự định đi như thế nào?"
"Yên tâm, kiếm của Hứa mỗ rất nhanh, chỉ cần một kiếm, thậm chí có thể làm cho người ta không thấy đau đớn."
"Từ đại hiệp, thật sự không thể cho ta con đường sống sao?" Sắc mặt Mạc Cầu trắng bệch:
"Ta có thể bảo thủ bí mật, để thể hiện thành ý, cái này. . . Cây cung tiễn này, ta cũng có thể đặt nó xuống trước."
"Ồ?" Từ Khiếu Thiên nhướng mày, trên mặt giống như cười mà không phải cười, nhưng mà vẫn đàng chầm chậm bước tới:
"Ngươi đặt cung tên xuống trước đi."
"Tốt, tốt." Mạc Cầu tỏ ra kích động, liên tục gật đầu, trực tiếp buông tay thả cung tiễn xuống đất:
"Từ đại hiệp, ta thật sự rất có thành ý."
"Đúng là vậy." Từ Khiếu Thiên chậm chạp gật đầu, ánh mắt lập tức nhìn về phía bên hông Mạc Cầu:
"Còn có cây đao này."
"Đao?" Asnh mắt Mạc Cầu khẽ biến, một tay đè chặt cán đao bên hông, dưới chân từ từ triệt thoái về phía sau.
"A. . ." Trong mắt Từ Khiếu Thiên lộ ra vẻ khinh thường:
"Xem ra, Mạc đại phu vẫn còn cảnh giác với ta, đã như vậy, không thả cũng được."
Nói xong liền cất bước lại đây.
Mười bước, thất bước, năm bước. . .
Khoảng cách ngày càng gần, thân thể Mạc Cầu cũng ngày càng kéo căng, thậm chí trên trán còn có mồ hôi lạnh toát ra.
Cho đến khi không thể kiên trì được nữa mới đột nhiên mở miệng:
"Tốt, tốt, ta để đao xuống!"
"Cũng tốt." Từ Khiếu Thiên nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ thú vị, nhưng sát cơ lại không giảm chút nào:
"Để đao xuống, có lẽ ta có thể tha cho ngươi một mạng."
"Chuyện này là thật?" Mạc Cầu vội vàng ngẩng đầu, trên mặt hiện vẻ chờ mong, cơ bắp trên người thì đang không ngừng kéo căng.
"Ngươi có thể không làm." Từ Khiếu Thiên khinh thường cười một tiếng:
"Từ mỗ tuyệt không cưỡng cầu."
"Từ đại hiệp nói đùa." Mạc Cầu lộ vẻ xấu hổ, tay trái nhẹ nhàng gỡ trường đao xuống, hơi chần chờ một chút, đột nhiên nhất niệm.
Trường đao ở giữa hai người xẹt qua một vòng cung, trước cao sau thấp, chỉ trong chốc lát liền đã che chắn tầm mắt của Từ Khiếu Thiên.
Cùng lúc đó, một cỗ khí thế nảy sinh.
"Ừm?" Từ Khiếu Thiên nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng qua trên mặt vẫn còn mấy phần khinh thường.
Y biết trước là Mạc Cầu không phải đang thật lòng cầu xin tha thứ, chẳng qua là muốn kéo dài thời gian để tìm cơ hội bỏ chạy mà thôi.
Bây giờ xem ra, vị Mạc Sư phụ này lại không có ý định đào tẩu, ngược lại còn định liều mạng một lần.
Kéo căng thân thể, giống như kéo căng dây cung, lực đạo rục rà rục rịch, vận sức chờ phát động kia trông thật là Buồn cười!
Tùy rằng hơi có ngoài ý muốn, nhưng y cũng chẳng thèm để vào mắt.
Một gã đại phu xem bệnh, niên kỷ cũng không lớn, coi như tập chút Võ kỹ thì lại mạnh đến đâu chứ?
Trong mắt lộ vẻ khinh thường, trường kiếm trong tay y rung nhẹ, đập bay thanh trường đao đang ngăn cản tầm mắt mình.
Đồng thời thân kiếm xoay thành vòng tròn, tư thế tiêu sái đánh bật hai thanh phi đao từ trong bóng tối lao tới.
Dưới chân bước một bước, lưỡi kiếm đón gió đâm nhanh, định một kích giải quyết đối thủ.
Nhưng ngay lúc này.
Trước mắt y đột nhiên thoáng hiện một luồng ánh sáng.
Ánh sáng này không hề chói mắt, nhưng lại làm cho y rung động, chỉ là một thoáng, trong tầm mắt liền không còn lại vật gì.
Vào giờ phút này, toàn bộ thiên đại phảng phất như không còn sót lại chút gì.
Chỉ còn lại cảnh tượng vừa rồi, như có một đạo thiền ý quyết tuyệt kiếm quang, giống như thiểm điện xuyên qua ranh giới giữa hai người.
Nhất Thiểm kiếm!
Nhất thiểm này phá vỡ hắc ám, kết thúc hết thảy, cũng biến thành cảnh tượng cuối cùng trên cõi đời này trong mắt Từ Khiếu Thiên.
Thật nhanh!
Mi tâm mát lạnh, bóng tối vô tận lặng yên giáng lâm.
Quả nhiên, chỉ cần kiếm pháp đủ nhanh, liền có thể khiến cho người khác quên đi nỗi đau trước khi chết.
Cổ nhân không gạt ta!
Khóe miệng y co rúm, ý thức yên lặng.
"Phù phù!"
Thi thể mới ngã xuống đất, một lỗ máu xuất hiện tại mi tâm.
Mạc Cầu cầm đoản kiếm trong tay, xuất hiện sau lưng Từ Khiếu Thiên, thân thể run rẩy, trong mắt mang theo mấy phần hoảng hốt.
Vậy mà, thật thành!
Mạc Cầu biết rằng chiêu này sẽ rất mạnh mẽ, nhưng có thể khiến cho một vị cao thủ Luyện Tạng không có một chút sức chống cự nào thì thật sự là ngoài ý liệu của hắn.
Có lẽ trong đó còn vì Từ Khiếu Thiên chủ quan, nhưng cũng đã đủ để chứng minh sự mạnh mẽ của Nhất Thiểm kiếm.
Một thức này, dung nhập toàn bộ sở học của hắn, từ bỏ phòng ngự, chuyên chú vào sát phạt.
Trong vòng năm bước, có thể xưng tuyệt sát!
Đây cũng là lý do mà Mạc Cầu mạo hiểm để Từ Khiếu Thiên áp sát.
Đây chỉ lần thử nghiệm đầu tiên, nhưng mà hiệu quả rất tuyệt hảo.
Chẳng qua là khi thi triển chiêu này cần tụ lực một khoảng thời gian, trong lúc đó hắn không thể động đậy, vả lại sau khi thi triển một kích này thì thể lực sẽ đại giảm.
Hạn chế của thức này cũng không nhỏ.
May mà kết quả không để cho Mạc Cầu thất vọng, thành công lật bàn, nhất cử đánh giết Thanh Phong Kiếm Từ Khiếu Thiên.
Nếu không, hắn vốn thân thụ trọng thương, tuyệt đối không phải là địch thủ của Từ Khiếu Thiên.
"Hô. . . Hô. . ."
Mạc Cầu đứng tại chỗ thở mạnh mấy hơi thở mới cảm thấy cảm giác đau đơn giảm bớt, sao đó bèn vội vàng thu dọn những vật phẩm ở xung quanh.
Thanh Phong kiếm, Uyên Ương kiếm, răng cưa Cương đao*, Phong Vũ tiên. . . (hán việt = Cứ Xỉ, mình thấy để răng cưa hay hơn nên không đổi nhé.)
Toàn bộ đều là đồ tốt, coi như không cần dùng để phòng thân thì cũng có bán đi, ít nhất cũng được hai ba trăm lượng bạc.
Mạc Cầu còn lục ra một cái túi tiền ở trên người Từ Khiếu Thiên, trong túi có mấy chục lượng ngân phiếu và một chút bạc vụn.
Kinh hỉ lớn nhất là ở trên người lão Chu.
Số ngân lượng trên người ông ta gấp 2 3 lần những người khác, cũng không biết là đã vơ vét từ đâu.
Hiện giờ đều tiện nghi cho Mạc Cầu.
Cất kỹ vật phẩm, Mạc Cầu không thể mang theo những thứ này trong người, nếu như huênh hoang quá mức sẽ dễ dàng dẫn tới đạo phỉ, hơn nữa còn không tiện hành động.
Lúc này Mạc Cầu không thể mạo hiểm thêm nữa, đầu tiên hắn đã chém giết một tràng với Độc Nhãn Bưu và bị trọng thương, vừa rồi lại thi triển Nhất Thiểm kiếm phát lực quá độ, thực lực đã ngã xuống thung lũng.
Cho nên phải tìm một nơi bí ẩn chôn giấu hết mấy thứ này, sau đó mới ẩn vào chỗ tối chạy tới Diệu Dược đường.
"Oanh. . ."
Vừa tiến lên không được bao xa thì bên tai lại vang lên một tiếng động khiến Mạc Cầu dừng bước, trong mắt càng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tiếng va chạm còn kịch liệt hơn 3 phần cuộc chém giết giữa hai người Độc Lang và Dương Hồng.
Trong thành còn có người mạnh hơn bọn họ sao?
"Ầm ầm. . ."
Cách đó không xa, một căn nhà sụp đổ, liệt hỏa chiếu rọi, hai bóng người mơ hồ từ đó nhảy lên.
Một người trong đó tay cầm trường thương, ngửa mặt lên trời gào thét, thương ảnh như rồng, mang theo hơn một trượng bụi mù đánh về phía đối thủ, uy thế còn hung mãnh hơn Độc Lang một bậc.
Một người khác thì dường như đang thương tích đầy mình, lại dường như hoàn hảo không chút tổn hại, thấy trường thương lao tới, y không tránh không né chỉ vung tay quét ngang.
"Đang!"
Cơ thể máu thịt va chạm với thanh trường thương kia lại phát ra những tiếng sắt thép va chạm, hai người cũng riêng phần mình thối lui.
Cách đó không xa, đôi mắt Mạc Cầu co vào, tuy rằng hắn không thấy được tướng mạo của hai người này, nhưng nhờ vào thực lực mà hắn có thể phân biệt được bọn hắn.
Cao thủ Hậu Thiên!
Người tay cầm trường thương kia hẳn là thủ lĩnh của Bạch Mã phỉ Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng.
Một người khác là ai?
Vậy mà lại có thể chém giết ngang ngửa với vị này.
Không, từ tình huống hiện giờ thì thậm chí còn hơn một chút, chẳng qua là thân pháp có chút gì đó cổ quái.
Chẳng lẽ trong Hắc Hổ đường còn giấu cao thủ bí mật gì hay sao?
Trong lòng thầm nhủ, Mạc Cầu lại có tự mình hiểu lấy, thân thể ẩn nấu, lặng lẽ lướt qua chiến trường của hai người.
Diệu Dược đường.
Vốn cho rằng nơi này là chốn tịnh thổ duy nhất của Hắc Hổ đường, không ngờ là cũng đang phát sinh chém giết chấn thiên.
Mạc Cầu dừng bước, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ đắng chát.
Cũng đúng!
Diệu Dược đường là nơi tốt để chạy nạn, hắn và lão Chu có thể nghĩ đến, những người khác há sẽ không nghĩ ra?
Một nơi mà tất cả mọi người đều có thể nghĩ tới, thì sẽ còn an toàn sao?
"A!"
Lắc đầu, đang muốn quay đầu đi xa, đột nhiên trong chỗ tối vang lên một tiếng kêu thảm thiết quen thuộc.
"Đinh lão?"