Chương 83. Khinh Công
Người Dịch: Whistle
Mấy ngày sau đó, Mạc Cầu gần như bận đến chân không cách mặt đất, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.
Thực sự là có quá nhiều người cần hắn đi cứu chữa!
Đừng nói là phổ thông bang chúng, ngay cả những người có quyền có thế trong đường, trong lúc nhất thời đều không có chỗ xếp hàng.
Đường chủ Chung Sơn nhìn như vô sự, nhưng thực ra đã bị nội thương, cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian mới được.
Tình hình của nhị đương gia Tử Diện Sư Dương Hồng thì càng hỏng bét, lúc y bị người phát hiện thì đang nằm trong rãnh nước bẩn không rõ sống chết.
Toàn thân trên dưới đều tràn đầy bẩn thỉu, khí tức bế tắc, đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Trải qua Mạc Cầu thi chẩn, cũng chỉ có thể giữ được tính mạng, có thể hay tỉnh lại không, sau khi tỉnh lại sẽ như thế nào thì vẫn chưa biết được.
Nhưng dù có khôi phục tốt nhất, một thân thực lực cũng khó giữ được ba thành, vả lại nửa đời sau đều sẽ bị ho lao quấn thân không thể tránh né.
Dương Hồng, xem như phế rồi!
Tứ đương gia Xích Luyện Xà Yêu Phùng Di gương mặt kiều diễm, dáng người thướt tha, là người tình trong lòng của không ít bang chúng.
Bây giờ thì bị người ta chém mất một tay, dung nhan tiều tụy, làm cho người thương tâm.
Liêu thị Tam hùng thì đã mất hai vị, chỉ còn lão út, trong mắt gã đều là cừu hận đối với Bạch Mã phỉ.
Điều vượt quá Mạc Cầu dự kiến là Phong Vũ Song Tiên Thôi Hồng Anh vậy mà không có việc gì, bây giờ đã khôi phục bảy tám phần.
Nghe nói, khi Thôi Xuyên Bách đào tẩu thì đã giấu nàng ở dưới gầm giường, may mắn trốn qua một kiếp.
Ngược lại là người lúc đó chém giết với Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng thì không thấy tăm hơi, cũng không rõ tình huống như thế nào.
Nói tóm lại.
Sau khi trải qua vụ việc này thì Hắc Hổ đường đã bị đả kích nghiêm trọng.
Ngoại trừ Phi hổ Chung Vân Triệu và một đoàn người cảu Quách Tiêu ra, cao thủ trong đường gần như là bị Bạch Mã phỉ càn quét sạch sẽ.
Loại tình huống này mà phải ứng đối với Bạch Mã phỉ đang súc thế mỗi ngày, nha môn thì thái độ không rõ?
Ngẫm lại thôi cũng làm người ta đau đầu.
Bất quá, những này đều không phải là vấn đề mà Mạc Cầu cần quan tâm.
Hắc Hổ đường bị thương nặng, với hắn mà nói ngược lại là chuyện tốt, chí ít có thể đề cao địa vị, đạt được lợi ích.
Lúc sắp đi, cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Hơn mười ngày sau.
"Ừm. . ."
Bên trong hành lang, Mạc Cầu hoạt động gân cốt, trong miệng rên rỉ, bước chân tiến lên.
Không bao lâu sau, hắn đi vào một thiền điện được giấu ở trong lâu vũ trùng điệp.
Nơi này chính là nội khố của Hắc Hổ đường.
Nghe nói nơi này có giấu rất nhiều trân bảo, vàng bạc, còn có khế đất nhiều đến phải tính bằng xấp.
Đương nhiên, cũng có các loại Công pháp bí tịch nữa.
"Mạc đại phu!"
"Uông huynh."
Quản sự đang trông coi nội khố lại là Uông lão nhị.
Bất quá nghĩ lại, dường như đây cũng là chuyện đương nhiên.
Lần này Hắc Hổ đường đã bị thương nặng, cao thủ thưa thớt, bọn người Quách Tiêu, Uông lão nhị liền trở thành trụ cột vững vàng.
Hơn nữa bọn hắn còn sớm đầu nhập vào Chung Vân Triệu, rất được tín nhiệm, tự sẽ được sắp xếp làm những việc thanh nhàn nhưng lại quan trọng.
Hai người đối mặt, trên mặt đều lộ ý cười.
"Mạc đại phu, vội vã như vậy à?" Trong tay Uông lão nhị cầm chìa khoá mở ra cửa phòng bảo khố, nói:
"Ta vốn cho là đại phu sẽ phải nghỉ ngơi mấy ngày."
"Vừa vặn tiện đường, cũng bớt việc phải đi thêm một chuyến." Mạc Cầu đưa một tờ giấy do Đường chủ tự viết cho gã, đồng thời còn lén lút giấu mấy mẩu bạc vụn nhét vào tay đối phương:
"Uông huynh, làm phiền!"
"Làm gì đó." Uông lão nhị cười lắc đầu, nhưng cũng không cự tuyệt, tiện tay bỏ vào trong lòng:
"Nhân sâm ba cây, Ngưu Hoàng một cân, cam hồng sáu lượng, thược dược. . . , bí tịch mấy quyển, chọn bí tịch thì cần phải sao chép."
"Mạc đại phu." Gã mở tờ giấy ra rồi cười nói:
"Đại phu vẫn rất hứng thú với võ học như xưa nha!"
Thân là đại phu, dược liệu ở phần đầu là chuyện đương nhiên, nhưng phần sau Võ kỹ thì lại là sở thích đặc biệt của Mạc Cầu, chuyện này cũng có rất nhiều người ở trong Hắc Hổ đường biết rõ.
"Có câu nói là y võ không phân biệt, thật ra xem nhiều Võ kỹ đối với việc chẩn trị bệnh tình cũng có chỗ tốt." Đầu tiên Mạc Cầu cười nhạt, rồi lại thở dài:
"Vả lại, trong hai năm này đạo phỉ đã vào thành liên tục hai lần, học một chút Võ kỹ cũng có thể phòng thân mà."
"Đúng vậy!" Nghe vậy, động tác trên tay Uông lão nhị hơi ngừng lại, không nhịn được gật đầu nhẹ:
"Lần này ngay cả Đinh lão, Mục lão đều xảy ra chuyện, xem ra thân phận đại phu cũng không thể đảm bảo vạn nhất, vẫn là biết một chút võ nghệ thì tốt hơn."
"Chỉ bất quá. . ." Nói đến chỗ này, Uông lão nhị lại nhìn về phía Mạc Cầu:
"Muốn tập võ có thành tựu, không phải là chuyện một sớm một chiều, tốt nhất là Mạc đại phu đừng nên ôm hi vọng quá lớn. Vả lại võ nghệ quý tinh chứ không quý nhiều, có nhất kỹ phòng thân cũng được rồi, ham hố dễ dàng không nhai được."
"Tại hạ minh bạch." Mạc Cầu đáp ứng.
Uông lão nhị nói có đạo lý, đáng tiếc là đạo lý này chỉ thích hợp với người bình thường, không thích hợp với hắn.
Chỉ cần có hệ thống, Mạc Cầu không cần phải dành nhiều thời gian để nghiên cứu lĩnh ngộ Võ kỹ cũng có thể có được thành tựu.
Vả lại là học càng nhiều thì càng tiết kiệm!
"Kẽo kẹt. . ."
Cửa phòng mở ra, thú đầu tiên lọt vào trong tầm mắt những cái rương hộp.
"Dược liệu sẽ có người đi lấy, Mạc đại phu chọn Võ kỹ trước đi." Uông lão nhị đưa tay chỉ sang bên cạnh:
"Trên giá sách kia cũng là võ kỹ, Mạc đại phu muốn học cái gì?"
Giá sách cao chừng tám thước, có chừng chín tầng, thư tịch trên đó có dày có mỏng, sợ là có trên trăm quyển.
Xem ra, Hắc Hổ đường cũng thu thập được không ít võ nghệ.
"Khinh công!" Trong lòng Mạc Cầu sớm đã có kế hoạch, liền nói thẳng:
"Tại hạ không cầu đả thương người, chỉ cầu giữ mình, nghe nói khinh công có thể làm cho cơ thể linh động, tốc độ kinh người, ta muốn chọn một môn khinh công để luyện trước."
"Cái này. . ." Uông lão nhị há to miệng, lắc đầu nói:
"Sợ là khiến Mạc đại phu thất vọng rồi."
"Làm sao vậy?" Mạc Cầu nhíu mày, trong lòng thầm kêu không ổn:
"Nơi này không có sao?"
"Đúng là không có." Uông lão nhị buông tay, nói:
"Mạc đại phu có chỗ không biết, đúng là có tồn tại khinh công, nhưng khinh công chân chính chỉ có Hậu Thiên cảnh giới mới có thể thi triển."
"Còn về phần sao, hình như có quan hệ với Chân khí, cụ thể như thế nào thì Uông mỗ cũng không rõ ràng, võ kỹ mà những người luyện thể như Uông mỗ học gọi là bộ pháp, dựa vào khí huyết, cốt nhục phát lực, không giống với khinh công."
Còn có câu mà gã chưa nói, Võ kỹ được đặt trong nội khố chỉ là hàng bình thường thôi, thứ tinh diệu sẽ không được đặt ở nơi này.
Có lẽ Chung gia có khinh công, nhưng nơi này chắc chắn không có.
Mạc Cầu im lặng, dừng một chút rồi mới bất đắc dĩ gật đầu:
"Bộ pháp thì bộ pháp đi, không biết đều có những bộ pháp nào."
Uông lão nhị tiện tay cầm lấy mấy quyển đưa tới:
" Tinh Đình Điểm Thủy, Yến Tử Tam Sao Thủy, Thảo Thượng Phi, Xuyên Vân Tung Thân Pháp. . . , đây đều là bộ pháp."
Mạc Cầu nhận lấy quyển Thảo Thượng Phi, tiện tay lật một cái, sắc mặt liền trở nên không tốt.
Bây giờ hắn đã không phải là võ học thái điểu, thậm chí dù là ở trong hàng ngũ võ giả Luyện thể, một thân sở học của hắn cũng xem như bất phàm.
Không đề cập tới những loại cao cấp như Băng Cực Quyền, Long Xà kình, Thiên Tự Cửu Đả, Thiên La công.
Chỉ Thất Tinh bộ thôi cũng là bộ pháp thành danh của Bạch gia rồi.
Lúc này lại nhìn những thứ vũ kỹ bí tịch này, đơn giản đến mức có thể gọi là đơn sơ, kém xa Thất Tinh bộ.
"Uông huynh." Mạc Cầu không lưu loát ngẩng đầu:
"Có còn thứ nào. . . Tốt hơn một chút không?"
"Có, nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu." Uông lão nhị chậm rãi lắc đầu, lập tức từ trên giá sách lật ra một quyển:
"Môn bộ pháp này đã xem như tốt rồi."
Mạc Cầu tiếp nhận, cúi đầu nhìn lại.
« Nhất Tuyến Thiên »
Mở ra, đây là một môn bộ pháp kiếm tẩu thiên phong, không có thân pháp biến hóa, am hiểu chạy nhanh lao thẳng.
Lúc chạy trốn thì tốc độ cũng xem như không sai.
Ánh mắt Mạc Cầu lấp lóe, yên lặng lướt qua quyển bí tịch này.
"Khụ khụ. . ." Có lẽ là thu bạc nhưng lại không thể trợ giúp được gì nên Uông lão nhị có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng nói:
"Mạc đại phu, những quyển bí tịch ở nội khố này đều có bản sao, nếu như Mạc đại phu muốn xem có thể lấy về sao chép, không cần phải vội vàng giao nộp."
"Nha!" Mạc Cầu đột nhiên ngẩng đầu:
"Lấy về hết. . . Cũng được à?"
"Cần nhiều như vậy sao?" Uông lão nhị sững sờ:
"Có thể là có thể, nhưng mà, dường như không cần phải nhiều như vậy?"
Nghe vậy, biểu lộ trên Mạc Cầu cũng bắt đầu hòa hoãn.
Nếu không đủ chất, vậy liền dùng lượng tới góp.
Có hệ thống phụ trợ, coi như một đống bí tịch rác rưởi thì cũng có thể tìm được chỗ thích hợp trong đó.