Chương 84. Nội Tráng Đan
Người dịch: Whistle
Đợi đến khi Mạc Cầu trở về chỗ ở của mình thì đã gần đến giờ Hợi (9h tối), bóng đêm ảm đạm, trên đường phố gần như không có một bóng người.
"Kẽo kẹt. . ."
Mạc Cầu đẩy cửa bước vào, một chút tro bụi bay xuống.
Những ngày này hắn vẫn luôn bận rộn chẩn trị thương binh ở trong trụ sở, đã lâu rồi chưa quay về nhà, làm cho chỗ ở này bị hoang phế đi rất nhiều.
Lúc này Mạc Cầu dọn dẹp sơ một chút, thắp một ngọn đèn dầu, hắn cũng không vội thu dọn đệm chăn mà là đặt một cái túi căng phồng lên trên bàn trước.
Mở cái túi ra, bên trong chứa hơn 10 quyển thư tịch thật dày.
Tất cả những quyển sách này đều là bí tịch võ công!
Từng có lúc, Mạc Cầu còn đang phát sầu nghĩ cách làm thế nào để thu hoạch được một môn võ công, bây giờ lại có thể cầm nguyên một đống về nhà.
Những quyển bí tịch này đương nhiên là đến từ nội khố của Hắc Hổ đường rồi.
Uông lão nhị vung tay lên, gần như đóng gói hết những quyển võ kỹ cao cấp vào trong túi rồi đưa cho hắn.
Trong đó gồm 3 quyển bộ pháp, ba quyển quyền chưởng, đao pháp, kiếm pháp, thương pháp mỗi loại một quyển, có một môn Kỳ Môn binh khí Uyên Ương Việt Võ kỹ và một môn tên là « Thiết Đầu công » khổ luyện pháp.
Tuy rằng Công pháp khá nhiều, nhưng có thể vào mắt của Mạc Cầu thì lại lác đác không có mấy.
Chỉ có bộ pháp « Nhất Tuyến Thiên », chưởng pháp « Ngũ Cầm Thủ », kiếm pháp « Linh Viên Thập Tam Kiếm » cũng xem như là có thể.
Nhưng cũng chỉ là có thể mà thôi!
Liền xem như là « Linh Viên Thập Tam kiếm », quyển tốt nhất trong số này, khi luận đến chỗ tinh diệu thì cũng kém xa « Phân Ảnh kiếm pháp » của hiệu thuốc Thanh Nang, càng đừng đề cập đến những quyển khác.
Sau khi xem kỹ những bí tịch này, Mạc Cầu cũng không có vội vã lật ra, mà lấy một quyển sách màu bìa đen từ trên người ra.
Trang bìa của quyển sách không có chữ, là của Đinh lão.
Bên trong cũng không phải võ công bí tịch gì, mà là rất nhiều y lý, phương thuốc, trong đó còn có nhiều nội dung đặc biệt.
Theo Mạc Cầu biết, trước đây Đinh lão sư thừa sơn dã lang trung, sau này mới bái sư danh gia, một thân y thuật là quá trình mày mò sờ soạng mấy chục năm rồi tổng kết lại mà thành, xem trọng hiệu quả thực tế.
Cả đời này của Đinh lão đã được chứng kiến không biết bao nhiêu nghi nan tạp chứng, cuốn sách này gần như đều có ghi chép lại toàn bộ.
Càng có những phương thuốc, đan dược nổi tiếng của các thế gia.
Có thể nói là tinh huyết cả đời của Đinh lão.
Mấy ngày nay, mỗi khi nhàn rỗi là Mạc Cầu sẽ lật ra xem một chút.
Lúc này, hắn tìm ra vài trang ghi lại đan dược kia, cẩn thận đối chiếu, ánh mắt Mạc Cầu cuối cùng cũng dừng lại trên cột Tống gia Nội Tráng đan.
Tống gia Nội Tráng đan: Hoạt huyết cường thân, tráng cốt bạt gân, bồi dưỡng ngũ tạng, là chí bảo tập võ.
Ăn vào, có tỉ lệ nhất định làm cho người Đoán Cốt Đại thành tiến giai Luyện Tạng!
Mùi, ngửi thì ngọt; phẩm tướng, nội sinh mờ mịt; hư hư thực thực có sơn tham, hổ cốt tinh hoa luyện vào. . .
"Quả nhiên." Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động, khép lại thư tịch, sau đó đứng dậy đi tới một nơi bí ẩn ở trong góc phòng lấy ra một bình đan dược đặt lên bàn.
Bình đan dược này là do năm ngoái hắn lấy từ võ quán Tụ Anh, lúc đó nó được đặt chung với Tống Thị Đao phổ.
Cho tới nay, bởi vì không biết nó là đan dược gì nên Mạc Cầu cũng không dám dùng linh tinh, bây giờ thì có đáp án rồi.
Nội Tráng đan!
Theo dược thư của Đinh lão ghi lại, loại đan dược này tại phương diện dưỡng sinh và chữa thương có hơi không bằng siêu phẩm Dưỡng Nguyên đan.
Nhưng ở phương diện cường thân kiện thể, tăng thêm tu vi thì lại vượt xa, ngoại nhân rất khó để cầu được một viên, may mắn xuất hiện một viên đều sẽ bị người phong thưởng.
Trong tay Mạc Cầu liền có bảy viên!
Trong những ghi chép về đan dược của Đinh lão thì Tống gia Nội Tráng đan ở phương diện tăng tiến tu vi đủ để xếp trước mười.
Mạc Cầu đổ ra một viên, đặt dưới đèn cẩn thận quan sát, thật lâu sau mới thu hồi ánh mắt.
Hắn là Đoán Cốt không sai, nhưng lại không phải là Đoán Cốt Đại thành, dù gì thời gian tập võ của hắn quá ngắn, hơn nữa cũng chỉ là Đoán Cốt sơ thành, sở dĩ thực lực đủ mạnh chỉ vì Võ kỹ tinh diệu.
Theo lý mà nói, bây giờ mà Mạc Cầu phục dụng Nội Tráng đan thì có một chút lãng phí.
Chỉ bất quá. . .
Trong lòng nghĩ lại, ánh mắt ngưng tụ, Mạc Cầu nhấc tay, há miệng, đan dược đã vào bụng.
Mặc kệ nó có lãng phí hay không, có thể mau chóng tăng tiến tu vi, thực lực mới là chính sự!
"Đông!"
Giống như một cục đá rơi xuống nước hồ, tạo ra những gợn sóng.
Nội Tráng đan vào bụng, cũng dập dờn xuất hiện từng dòng nước ấm, bồi hồi đi đi về về trong ngũ tạng lục phủ.
Trong nháy mắt, trên người liền sinh ra một cảm giác khô nóng, da thịt ửng đỏ.
Dưới sự kích thích dược lực, ngũ tạng đang hoạt động hết sức, ngọa nguậy không ngừng, hấp thu, tiêu hóa dược hiệu để lớn mạnh tự thân.
Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, lui về phía sau một bước rồi đứng trung bình tấn, thầm vận Long Xà kình hiệp trợ luyện hóa dược lực.
"Lốp bốp. . ."
Dược lực có vẻ hơi khốc liệt đang không ngừng du tẩu trong gân cốt, tiếng khớp xương vang lên không ngừng, trong nháy mắt liền du tẩu khắp toàn thân, một chút nhiệt khí từ trên người bốc hơi bay lên, trong phòng một mảnh mờ mịt.
"Hô. . . Hút. . ."
Thời gian trôi qua từng chút một.
Hô hấp, kình lực, dược hiệu ba thứ này vận chuyển cân đối, cải thiện nhục thân với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
"Hô. . ."
Mạc Cầu mở hai mắt ra, thở dài một ngụm trọc khí, khí tức gặp lạnh hóa thành một làn khói trắng lao tới phía trước hơn một trượng rồi mới lượn lờ tản ra.
Ngọn đèn đã tắt, trong phòng một màu đen kịt, nhưng lại có thể có thể thấy rõ ràng hai con ngươi đang lóe sáng kia.
Trong con ngươi tràn đầy mừng rỡ.
"Lợi hại!"
"Chưa tới một canh giờ, tương đương với hiệu quả bảy ngày của siêu phẩm Dưỡng Nguyên đan, còn thắp sáng ba viên tinh thần."
"Mình cũng không hoàn toàn luyện hóa hết dược lực, nó còn sót lại một chút đang giấu ở trong cơ thể, theo kinh nghiệm Dưỡng Nguyên đan là có thể tiếp tục mười ngày nửa tháng, đến lúc đó dược hiệu mới xem như không rõ ràng, nhưng cũng không kém."
Hơi hoạt động gân cốt một chút, Mạc Cầu có thể cảm nhận rất rõ ràng là khí lực của mình đã tăng lên một chút.
'Xem ra, sau khi ăn xong 7 viên này thì tu vi của mình liền có thể đạt tới Đoán Cốt Đại thành, có lẽ còn có thể xung kích Luyện Tạng cảnh một hồi.'
Sự hưng phấn khiến cho khuôn mặt Mạc Cầu hồng nhuận, ngừng thật lâu mới nhớ lại là phải nhóm lửa ngọn đèn.
"Xoạt. . ."
Một tiếng động lạ bên ngoài làm cho Mạc Cầu nhướng mày, vô thức ngừng động tác trên tay lại, nghiêng tai lắng nghe.
"Hô. . ."
Tiếng gió thổi quần áo bay phần phật rất nhỏ truyền đến trong nội viện.
"Hửm?"
Mạc Cầu nhướng mày, vô thức khom người tới gần khung cửa sổ, vén một khe hở nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay hắn đã Đoán Cốt có thành tựu, tai thính mắt tinh, dù cho bên ngoài ánh trăng ảm đạm nhưng vẫn có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở.
Chỉ thấy có một người áo đen cao gầy đang nhảy vào đình viện, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi lén lút chạy thẳng đến phòng bếp ở bên cạnh.
Trong mắt Mạc Cầu lộ vẻ kinh ngạc, nghĩ nghĩ, hắn đẩy cửa sổ rồi nhảy ra ngoài, ẩn vào trong bóng tối, tới gần phòng bếp.
Thân pháp của người áo đen này vẫn còn được, nhưng so với gã hái hoa khách Phạm Cường kia thì còn kém xa, tu vi nhiều nhất cũng chỉ là Đoán Cốt.
Không bàng đến chuyện đối đầu trực diện, cho dù người này thi triển thân pháp tới gần thì sợ là cũng bị Mạc Cầu dễ dàng phát hiện.
Xuyên qua khung cửa sổ phòng bếp, Mạc Cầu thấy được người này đang ở bên trong đi đi về về, sau đó lấy ra một gói dược phấn rồi đổ vào trong một cái hủ, sau đó là đĩa, chén.
Ngoài cửa sổ, sắc mặt Mạc Cầu ngày càng trầm trọng.
Đối phương lén la lén lút như vậy, hắn không tin rằng người này chuyên môn đến đây để cho mình thêm thuốc bổ.
Thế nhưng là, đối phương là ai?
Tại sao muốn hại mình?
Ở Hắc Hổ đường, Mạc Cầu tự hỏi vẫn luôn cẩn trọng, cách đối nhân xử thế từ trước đến nay cũng không có tranh chấp với người nào.
Đừng nói cừu gia, dù là có mâu thuẫn cũng không nhiều.
Còn như chuyện giết chết Ngũ đương gia, tên lão tam cùng bọn với Quách Tiêu, coi như bị người phát hiện, muốn động thủ cũng không cần giở mấy cái trò này.
Là ai?
Trong lòng nghĩ lại, trong mắt Mạc Cầu lại nổi lên sát ý.
"Ba ba!"
Trong phòng bếp, người áo đen vỗ nhẹ hai tay, thấp giọng cười nói:
"Được rồi, có thể trở về giao nộp."
Nói xong gã liền hạ thấp người xuống, thi triển thân pháp nhảy ra phòng bếp, cuối cùng nhìn lướt qua phòng ngủ chính, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường, nhảy mấy cái rồi chạy về phía phương xa.
Trong bóng tối.
Mạc Cầu lặng yên không tiếng động xuất hiện, nhìn chằm chằm bóng lưng của người áo đen trầm ngâm một chút rồi đuổi theo.
Hắn muốn xem thử là ai muốn hạ thủ với mình!