Chương 88. Thanh Phong Kiếm Pháp
Người dịch: Whistle
Từ biệt Tề sư huynh, Mạc Cầu đi theo bang chúng tới Hắc Hổ đường, vừa vào liền nhìn thấy một đám người đang bận rộn.
Trong đại viện, những cây đao cây thương, từng bó mũi tên được xếp chồng chất ở một bên.
Một đám bang chúng có thân hình tráng kiện đang nhanh chóng bước tới nhận lấy các loại binh khí vật tư.
Tiếng quát không ngừng, đám người vội vàng đi đường, còn tràn ngập một loại túc sát chi ý làm cho lòng người căng thẳng.
Đây là có chuyện gì?
Mạc Cầu liếc nhìn bốn phía, ánh mắt thiểm động.
Theo lý mà nói, Hắc Hổ đường vừa mới bị thương nặng trước đó mấy ngày, lúc này nên tu dưỡng sinh cơ.
Nhưng tình huống trước mắt lại không phải như vậy, ngược lại giống như đang muốn chơi cho Bạch Mã phỉ một vố lớn.
Nếu mà là người khác thì chắc chắn sẽ không hiểu, nhưng Mạc Cầu lại có thể đoán ra một hai.
Sợ là có quan hệ với mấy bức thư kia của Mục lão!
"Mạc đại phu." Trong lúc trầm tư, tên bang chúng kia đã là dẫn hắn bước vào một căn phòng, gã ta chỉ vào trong đó rồi nói:
"Đường chủ đang ở bên trong, mời ngài vào!"
"Làm phiền." Mạc Cầu chắp tay, sửa sang lại quần áo rồi cất bước đi vào.
Trong phòng cũng toàn là người quen.
Đường chủ Chung Sơn đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa, Tam đương gia Phi hổ Chung Vân Triệu, Tứ đương gia Xích Luyện Xà Yêu Phùng Dị bị đứt một cánh tay chia ra hai bên, sắc mặt của mọi người đều rất nghiêm túc.
Đám người Quách Tiêu, Thôi Hồng Anh cũng ở đây.
Không giống với những người khác, trong mắt của Thôi Hồng Anh mang theo một chút cảm kích.
Dù sao thì dưới cái nhìn của nàng, lần trước mình có thể may mắn thoát khỏi cũng là nhờ vị Mạc đại phu này chẩn trị.
Nếu như nàng biết Mạc Cầu cũng có mấy phần trách nhiệm trong cái chết của huynh trưởng mình thì không biết sẽ có ý nghĩ gì?
"Đường chủ, Tam đương gia, Tứ đương gia." Mạc Cầu cất bước tiến lên, chắp tay với bọn người Chung Sơn:
"Thuộc hạ tới chậm, xin các vị thứ tội."
"Mạc đại phu tới rất đúng lúc." Chung Sơn cười nhạt đứng dậy:
"Lần này nếu như không có Mạc đại phu tọa trấn, e là trên dưới Hắc Hổ đường sẽ không người có thể an tâm."
"Đường chủ quá khen." Mạc Cầu vội vàng mở miệng:
"Thuộc hạ chỉ là làm tốt bổn phận của mình, có việc cứ phân phó thuộc hạ là được, không dám nhận khen ngợi như thế."
"Ha ha. . ." Chung Sơn cười ha hả:
"Niên kỷ Mạc đại phu không lớn lắm, nhưng làm việc lại quá mức lão luyện, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu."
"Thôi được rồi!" Ông ta nhẹ gật đầu, nói:
"Chắc là Mạc đại phu cũng đã nhìn ra, hôm nay chúng ta tề tụ nhân thủ chính là muốn đối phó với Bạch Mã phỉ!"
Mạc Cầu gật đầu.
Biểu hiện của hắn như vậy, ngược lại làm cho Quách Tiêu hơi nhíu mày, trên mặt lộ vẻ không hiểu, gã lập tức mở miệng hỏi:
"Mạc đại phu, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói sao?"
Trận chiến lần trước Hắc Hổ đường bị tổn thất nặng nề, thực lực hiện giờ kém xa Bạch Mã phỉ, lần này lại còn muốn chủ động xuất thủ, ai cũng đều sẽ cảm thấy hiếu kì.
"Mạc mỗ là đại phu, chỉ biết trị bệnh cứu người, đối với chuyện khác không biết gì cả, cũng không ý định hiểu biết." Mạc Cầu lắc đầu:
"Cần thuộc hạ làm gì, Đường chủ phân phó là được!"
Mạc Cầu đã dự định rời khỏi nơi này, cho nên hắn chẳng có hứng thú gì với cuộc tranh chấp của Hắc Hổ đường và Bạch Mã phỉ.
Đừng nói là bọn hắn, ngay cả Thanh Nang hiệu thuốc mà Mạc Cầu cũng tuân theo nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
"Nói rất hay." Hắn không ngờ rằng, câu trả lời này lại làm cho hai mắt Chung Sơn sáng lên, lớn tiếng tán thưởng:
"Mạc đại phu không hỏi thế sự, một lòng nghiên cứu y đạo, khó trách tuổi còn trẻ mà y thuật đã cao minh đến vậy."
Làm thủ lĩnh của một phương thế lực, ông ta thích nhất chính là những thủ hạ có tính cách đơn thuần dễ khống chế.
Câu trả lời Mạc Cầu không thể nghi ngờ là gãi đúng chỗ ngứa của ông ta.
Nếu như thủ hạ đều là loại người này thì sẽ mình sẽ phải tốn ít bao nhiêu tâm tư, tiết kiệm được bao nhiêu tinh lực?
"Lần này đối chiến Bạch Mã phỉ, tuy rằng chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng sợ là cũng không thể tránh được thương vong, đến lúc đó còn cần Mạc đại phu diệu thủ áp trận, tận lực cứu thêm nhiều người." Chung Sơn mở miệng.
"Vâng." Mạc Cầu nói:
"Thuộc hạ nhất định nỗ lực hết sức!"
Nhưng trong lòng thì Mạc Cầu đang than nhẹ, xem ra, mấy ngày này không đi được rồi.
"Tốt." Chung Sơn gật đầu, nói:
"Hắc Hổ đường thưởng phạt phân minh, trong một năm qua Mạc đại phu lao khổ công cao, lần này nhất định ta phải trọng thưởng mới được."
Ông ta khẽ vuốt sợi râu, nhìn Mạc Cầu:
"Mạc đại phu, ngươi có cần gì thì cứ việc nói ra đừng ngại, nếu như Chung mỗ có thể làm được thì nhất định sẽ không nuốt lời."
"Cái này. . ." Mạc Cầu ngẩng đầu.
"Mạc đại phu không cần phải ngại." Thấy được sự nghi hoặc trong mắt hắn, lòng mang cảm kích Thôi Hồng Anh ở bên cạnh lập tức cười nói:
"Bọn ta đã được Đường chủ ban thưởng, bây giờ đến phiên ngươi."
"Không sai." Chung Sơn gật đầu:
"Mạc đại phu cứ nói đừng ngại!"
Mạc Cầu giật mình, đây là muốn khao tam quân trước trận đại chiến sao, tiện nghi này không thể không chiếm a.
Nhưng mà cần thứ gì thì trong lúc nhất thời hắn lại khó nghĩ.
Bạc?
Những ngày này xử lý vật tư trong tay cũng đã thu được không ít, lại nói đi xa bôn ba mang theo quá nhiều bạc lên đường cũng không tiện.
Công pháp?
Bây giờ Mạc Cầu đã tu tập không ít công pháp, thậm chí có thể tính là có chút lộn xộn.
Những thứ khác?
Cũng giống như vậy, đi xa không tiện.
Trầm ngâm một lát, Mạc Cầu từ từ ngẩng đầu lên, nói:
"Thuộc hạ nghe nói, Thanh Phong kiếm pháp của Từ Khiếu Thiên Từ đại hiệp chính là nhất tuyệt, không biết có thể cho thuộc hạ nhìn qua hay không?"
So sánh với những thứ khác xong, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn võ công.
Dù sao Mạc Cầu cũng có hệ thống tương trợ, chỉ cần số lượng tinh thần đủ nhiều liền có thể nhanh chóng tinh thông một môn Võ kỹ.
Lộn xộn không quan trọng, không dùng được cũng không quan trọng, có thể hóa thành nội tình, trở thành nền tảng tiến giai sau này.
Mà những ngoại vật giống như ngân lượng thì cũng không cần nhiều như vậy.
"Thanh Phong kiếm pháp?" Chung Sơn nhướng mày:
"Không phải Mạc đại phu đã ở trong nội khố tìm được mấy quyển Công pháp rồi à, chẳng lẽ đều không phù hợp yêu cầu sao?"
Mạc Cầu chắp tay mở miệng:
"So với Võ kỹ bình thường, thuộc hạ vẫn hi vọng có thể học được những môn võ công cao minh hơn."
"Ây. . ." Chung Sơn im lặng lắc đầu, ánh mắt của những người trong phòng cũng trở nên cổ quái, biểu lộ khác nhau.
Thanh Phong kiếm pháp xác thực cao minh, nghe nói trong đó còn dính đến chiêu thức của Hậu Thiên cảnh, nhưng. . .
"Mạc đại phu." Chung Sơn than nhẹ một tiếng:
"Sau khi Từ đại hiệp chết, đúng là chúng ta đã tìm được bí tịch Thanh Phong kiếm pháp ở trong phòng y, nhưng mà có bí tịch cũng chưa chắc có thể tu thành võ công, đại đa số tình huống là một sư phụ còn sống còn quan trọng hơn hơn một quyển bí tịch chết."
"Ngươi phải nghĩ cho kỹ!"
"Thuộc hạ đã nghĩ rất rõ." Mạc Cầu gật đầu:
"Thuộc hạ lựa chọn Thanh Phong kiếm pháp!"
"Vậy được rồi." Chung Sơn lắc đầu, không khuyên tiếp nữa:
"Đợi chút nữa ta sẽ cho người đưa kiếm pháp tới, Mạc đại phu có thể sao chép một phần, mặt khác lại được thưởng thêm mười lượng bạch ngân, không cần phải từ chối."
Ông ta cũng từng nghe nói qua cái “đam mê” thu thập võ học vị Mạc đại phu này rồi nên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
"Đa tạ Đường chủ!" Mạc Cầu vội vàng đáp ứng.
. . .
Buổi chiều.
Nhân thủ trong đường xuất phát theo thứ tự, túc sát chi ý giống như những con trường xà đánh tới một nơi ở hướng ngoài thành.
Mà Mạc Cầu thì đang cầm quyển « Thanh Phong kiếm pháp » vừa mới sao chép được đi vào tĩnh thất của bản thân hắn.
Dù sao thì trong vòng hai ba ngày này cũng không đi được, chẳng bằng thừa cơ học một môn võ nghệ, gia tăng thực lực bản thân.
Thanh Phong kiếm pháp chia có thập tam thức, lĩnh ngộ xong môn kiếm pháp này cũng đã tiêu hao hết sạch những điểm tinh quang ở trong thức hải mà hắn đã tích lũy.
Xem số lượng tinh thần tiêu hao thì trình độ môn kiếm pháp này đã vượt qua Tống thị đao pháp và Thiên Tự Cửu Đả.
Trong phòng, Mạc Cầu nhắm mắt:
"Như có như không, như thực như hư, dường biến chưa biến, giống như linh dương quải giác, không có dấu vết để tìm kiếm, ngay cả kiếm chiêu mà đối thủ cũng không thể thăm dò thì làm sao mà đỡ mà né?"
"Trong đó ba chiêu tinh diệu nhất theo thứ tự là Thanh Phong Từ Lai, Lưỡng Tụ Thanh Phong và Truy Phong Trục ảnh."
"Ngô. . ."
"Thức Truy Phong Trục Ảnh có chút tương tự với Nhất Thiểm kiếm, có thể tham khảo lẫn nhau."
Trong lúc trầm tư, ánh mắt của hắn ngày càng sáng:
"Lại còn có thể vận dụng Chân khí để thi triển quyết khiếu của kiếm pháp, chỉ tiếc là Hậu Thiên cảnh giới cách mình quá xa."
"Nhất Thiểm Kiếm, Truy Phong Trục Ảnh. . ."
"Lại thêm rất nhiều bộ pháp mà mình đã lĩnh ngộ trong những ngày qua, hẳn là có thể thử nghiệm cải tiến một hai."
"Ừm, cũng tới lúc nên sửa sang lại sở học của bản thân mình một chút rồi!"