Chương 92. Lôi Đài
Người dịch: Whistle
Sau khi ra khỏi viện lạc, Mạc Cầu không đi thẳng về phía hiệu thuốc Thanh Nang mà hắn trở về chỗ ở của mình trước.
Ở trong nhà lấy quái đao, Thanh Phong kiếm ra, dùng cái bọc cuốn lại rồi vác lên lưng, sau đó mới đi bộ tới hiệu thuốc.
Trước hiệu thuốc đã là một biển người.
Không giống như vụ Hắc Hổ bang động thủ với Bạch Mã phỉ, chuyện hai vị sư phụ của hiệu thuốc tranh đoạt gia sản đã huyên náo đến mức toàn thành đều đang xôn xao.
Hôm nay lại đúng lúc hai vị sư phụ luận võ, không chỉ là những nhân vật tai to mặt lớn trong thành tụ tập lại đây mà ngay cả những người rảnh rỗi cũng có không ít.
Cả con đường này đều đã chật như nêm cối.
Mạc Cầu chen vào trong đám người rồi đi vào hậu đường của hiệu thuốc, khung cảnh đột nhiên thay đổi, chỉ có lại lác đác vài người ở đây.
Ngoại trừ mấy vị sư phụ và học đồ của hiệu thuốc thì chỉ còn lại ba người Tần Thanh Dung, Tề sư huynh, Tần sư phụ.
Nhìn thấy Mạc Cầu, mắt của mấy người sáng lên, liền ngay cả Tề sư huynh cũng hòa hoãn hơn một chút.
"Mạc Cầu!"
"Mạc sư đệ!"
"Ngươi cũng tới."
"Vâng." Mạc Cầu tiến lên một bước, chắp tay với Tần sư phụ:
"Tần sư phụ, nhất định phải động thủ sao?"
"Ừ." Tần sư phụ đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa, nghe vậy bèn gật đầu:
"Lúc còn trẻ thì oán hận của hai người bọn ta đã tích oán rất sâu, đặc biệt là lúc sư muội qua đời, bọn ta đã ước hẹn phân ra thắng bại, chẳng qua là vì có nhạc phụ đại nhân nên mới bị đè xuống."
"Bây giờ. . ." Tần sư phụ ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, ánh mắt phức tạp:
"Chỉ là thực hiện ước định khi xưa mà thôi!"
Năm đó Hứa lão cố ý đuổi Lôi sư phụ ra ngoài thành là vì áp chế mâu thuẫn của hai người.
Bây giờ thế hệ trước không còn nữa, mâu thuẫn của hai người cũng không thể nào hòa hoãn được nữa, khó mà tránh khỏi một trận chiến.
Thậm chí, bởi vì oán hận chất chứa quá sâu, từ đầu đến cuối đều không được giải thoát, đã đạt đến tình trạng không chết không thôi.
"Tần sư phụ." Mạc Cầu trầm ngâm một chút, nói:
"Tại hạ đã từng ở trong hiệu thuốc học nghệ, xem như hậu nhân, không bằng để tại hạ xuất thủ luận võ với Lôi sư phụ."
Cũng không phải là Mạc Cầu đang khách khí.
Trước đây khi Bạch Mã phỉ vào thành, Mạc Cầu bị trúng khói độc, đương thời nếu như không có Tần sư phụ thì e là khó thoát một kiếp, thậm chí ngay cả cái chết của Hứa lão, suy tính tỉ mỉ thì hắn cũng phải mấy phần nguyên nhân.
Lại thêm ân truyền đạo học nghề, cho dù như thế nào thì Mạc Cầu cũng phải nhận phần nhân tình này, xuất thủ một lần thì cũng là nên.
Nhưng những người khác thì lại không nghĩ như vậy.
Trên mặt Tần Thanh Dung lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thần sắc Tề sư huynh cũng nghiêm nghị, có hơi ngoài ý muốn nhìn về phía Mạc Cầu, bất quá y vẫn lắc đầu nói:
"Lôi Sư bá võ nghệ cao cường, ngươi đi cũng chắc có tác dụng gì, chẳng bằng để ta lên đó thử xem."
"Tề sư huynh, nếu như chân của sư huynh không bị thương thì ngược lại là có thể thử." Mạc Cầu nhìn y một cái rồi nói:
"Bây giờ thì vẫn là để đệ lên thì tốt hơn."
"Tốt, tốt." Tần sư phụ cười khoát tay đánh gãy hai người, khí tức u ám tích tụ trong nhiều ngày qua đã đột nhiên biến mất, biểu lộ cởi mở:
"Hai người đều rất không sai, chẳng qua chuyện hôm nay là mâu thuẫn của ta và sư huynh, còn chưa tới phiên tiểu bối các con thay ta xuất thủ."
"Sư phụ!" Tề sư huynh lộ vẻ u sầu:
"Lôi Sư bá một mình ở ngoài thành dốc sức làm ra một tòa trang viên, bất luận y thuật, võ nghệ tất nhiên là sẽ không kém."
"Ngài. . ."
"Làm sao? Ngươi cảm thấy ta không bằng gã ta sao?" Tần sư phụ hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng lên.
"Lốp bốp. . ."
Những tiếng vang nhỏ bé giống như pháo nổ từ trên người ông ta phát ra, không gió mà áo quần vẫn lay động, kình khí khuấy động bốn phía.
Đoán Cốt Đại thành!
Mạc Cầu nhướng mày.
Loại trình độ này đã không thua kém hắn là bao, nếu như không phải Tần sư phụ đã lớn tuổi, thì sợ là Luyện Tạng cũng còn được.
Vả lại, cái quan trọng hơn nữa là trên người của đối phương đang tràn ngập sức sống có thể nói là kinh người.
Giống nhau thiếu niên ở độ tuổi thanh xuân, thậm chí cỗ lực lượng triều khí phồn thịnh còn làm cho Mạc Cầu hô hấp trì trệ.
Tam Dương Thung!
Chỉ đơn thuần là thung công thì tuyệt đối không có khả năng có phần uy thế này được, xem ra hẳn là còn có phiên bản tiến giai.
"Tập võ cường thân, chém giết với người khác quả thật có thể tăng cường võ nghệ, nhưng một khi thụ thương thì sẽ tổn hại đến nhục thân, dẫn đến tu vi khó tiến thêm một bước." Tần sư phụ mở miệng, một nửa là giải thích một nửa là đề điểm:
"Tuy rằng ta rất ít chém giết, nhưng căn cơ vững chắc, hơn nữa còn chưa từng nhận qua ám thương, luận tu vi thì ta còn mạnh hơn họ Lôi kia một bậc."
"Thêm nữa. . ."
Tần sư phụ ngừng lại, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh:
"Họ Lôi muốn thắng ta thì cũng không dễ dàng như vậy!"
"Vâng." Mạc Cầu gật đầu.
Tuy rằng trong mắt của Tề sư huynh và Tần Thanh Dung vẫn còn lo lắng, nhưng chuyện đã tới nước này rồi thì hai người họ cũng bất lực.
. . .
Cuối con phố dài.
Một cái bình đài có diện tích chừng một trăm mét vuông, vốn là nơi dùng để tuyên đọc chính lệnh, giờ đã trở thành lôi đài tỷ võ.
Ở giữa lôi đài có một lão già tóc trắng đang nhìn hai người ở hai bên trái phải, trong mắt lộ vẻ cảm khái, lập tức cất giọng mở miệng:
"Hai vị, giấy sinh tử đã được lập, trận chiến này, sinh tử bất luận!"
"Dĩ nhiên." Lão ta thấp giọng nói:
"Hai vị sư phụ cũng là thầy thuốc chăm sóc người bị thương, trạch tâm nhân hậu, còn là đồng môn sư huynh đệ, bất luận phe nào chiến thắng, tốt nhất là nên thủ hạ lưu tình."
Lôi sư phụ dáng người khôi ngô, hình thể tráng kiện, hai tay đều cầm một thanh đoản mâu, ổn lập như núi.
Tần sư phụ thân hình gầy gò, quần áo phất phới giống như một thư sinh yếu đuối, chỉ có hai mắt sắc nhọn như nến.
Hai người đã từng là đồng môn sư huynh đệ, bây giờ lại muốn đối mặt sinh tử, bất luận kết cục có như thế nào thì cũng làm cho người khác thổn thức.
Lão giả than nhẹ một tiếng, lắc nhẹ tay áo, lập tức nhẹ nhàng nhảy xuống dưới lôi đài:
"Hai vị, bắt đầu đi!"
"Xoạt!"
Lời còn chưa dứt, một vòng hàn quang đã xuất hiện trên lôi đài, đâm thẳng vào cổ họng của Tần sư phụ.
Ra tay trước chính là người khi nhìn qua thì có uy thế mạnh hơn – Lôi sư phụ.
Y giống như một con báo săn đang lao vọt về phía trước, đoản mâu trong lòng bàn tay đột ngột xuất hiện trước mắt Tần sư phụ.
Trước đây Lôi sư phụ có thể chỉ dựa vào sức một người song mâu mà đặt chân ở ngoài thành, Phi Long song mâu trong tay y cũng đã lập được không ít chiến công hiển hách.
Bây giờ vừa mới xuất thủ thì có thể thấy được bất phàm.
Hơn nữa Lôi sư phụ cũng am hiểu Phân Ảnh kiếm, bây giờ lại dùng mâu pháp đối địch, sợ là muốn phân chia rõ ràng với Tần sư phụ.
"Đinh. . ."
Kiếm quang lóe lên một cái rồi biến mất, trúng ngay mũi mâu.
Đồng thời có một cái bóng đen lướt về phía eo sườn của Lôi sư phụ.
Phân Ảnh kiếm pháp, Ám Kiếm.
Không giống với Mạc Cầu, Phân Ảnh kiếm pháp của Tần sư phụ vừa nhanh, gấp, vả lại càng âm hiểm ác độc hơn.
Đây không phải là do kiếm pháp của ông ta càng tinh diệu, mà là kinh nghiệm của ông ta phong phú hơn.
Mạc Cầu hiểu được đạo lý trong đó, khi thi triển cũng chưa chắc đã kém hơn Tần sư phụ, nhưng tất nhiên là phản ứng sẽ không nhanh bằng ông ta.
Bởi vì Tần sư phụ tu luyện môn Phân Ảnh kiếm pháp này đã mấy chục năm rồi, đã khắc ghi môn Võ kỹ này vào trong xương cốt, đã trở thành bản năng.
Khách quan mà nói, tuy rằng Mạc Cầu luyện rất nhiều môn võ công, trong đó cũng không thiếu môn tinh diệu, nhưng hắn lại khó tinh thâm được.
"Đinh đinh. . . Đương đương. . ."
Từ mới bắt đầu thì hai người đã ở trên lôi đài chém giết cực kỳ kịch liệt, bóng mâu, bóng người tung bay, kiếm quang giao thoa bốn phía.
Khuôn mặt Lôi sư phụ căng cứng, trong mắt lộ ra sát cơ, song mâu hóa thành gió táp mưa rào xoắn về phía trước.
Mâu ảnh thiên sát, lưu phong đột thứ, song mâu vô ngân....
Y thi triển liên hoàn Thi Cứu Thức, chiêu chiêu đan xen, xâu chuỗi với nhau, giống như nước chảy mây trôi, lại có sát cơ lăng nhiên.
Biểu lộ Tần sư phụ lãnh túc, ông ta xê dịch thân hình trong vòng vài thước, đoản kiếm ở trong lòng bàn tay xuất quỷ nhập thần.
Phân Ảnh kiếm pháp trong tay hắn giống như độc xà còn sống, không ra thì thôi, đã ra thì rất kinh người.
Liền xem như Mạc Cầu, cũng có một chút kinh đến toát mồ hôi lạnh.
Nếu như đổi chỗ, đổi lại là hắn đang đối địch với Tần sư phụ, hơi không cẩn thận thì sợ là cũng sẽ trúng chiêu.
Bất quá trên người mang Mạc Cầu mang theo Thiên La công, lực phòng ngự kinh người, chỉ cần trúng một chiêu mà không chết liền có thể chiếm được thượng phong.
Tổng thể mà nói, tuy rằng hai người Tần sư phụ không yếu, nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn.
Hai người đều đã hiểu rõ lẫn nhau, vừa ra tay liền toàn lực ứng phó, chỉ trong nháy mắt thì sát cơ đã đạt tới Đỉnh phong.
Một vẻ tàn nhẫn xuất hiện trong mắt của Lôi sư phụ.
"Chết!"
Một tiếng quát khẽ từ trong những tiếng sắt thép va chạm truyền ra, đột nhiên có 2 luồng hàn mang xuất hiện rồi đâm thẳng tới lồng ngực của Tần sư phụ.
Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng cũng đột ngột xuất hiện và đâm vào Lôi sư phụ.
"Bành!"
Hai người đụng vào nhau, âm thanh ngột ngạt, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên ngay cả Mạc Cầu cũng không nhìn rõ là đã xảy ra chuyện gì.