Chương 96. Mạnh Yếu
Người dịch: Whistle
Long Xà Kình!
Phát lực như long đằng cửu thiên, khí thế bàng bạc, uy năng mênh mông.
Vận kình như linh xà du tẩu, tế đạt phát sao, vi chí bì nang.
Lời tuy như thế, nhưng đây là hiệu quả sau khi công pháp đại thành, người có thể làm được như vậy đã ít càng thêm ít.
Chí ít, Quách Tiêu không thể.
Nhưng Mạc Cầu có thể!
Mượn nhờ hệ thống, chỉ cần đủ tinh thần chi quang, hắn liền có thể cảm ngộ một môn công pháp chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
Giống như một vị đã đạt tới Long Xà kình đại thành phụ thể, thứ hắn thiếu chỉ là thời gian thích ứng với thân thể.
Hơn nữa Mạc Cầu tu hành Long Xà kình đã lâu, sớm đã viên mãn.
Lúc này kình lực bộc phát, rõ ràng chỉ là Đoán Cốt, thể chất cũng không phải cường hạng của hắn, nhưng lại có thể áp chế Quách Tiêu đã Luyện Tạng.
Lại thêm đao pháp tinh diệu, trong nháy mắt liền chiếm thế thượng phong.
Thế nhưng. . .
Đối phương có nhiều người!
Lão Ngũ Rống to một tiếng, vừa mới ổn định thân hình liền vung vẩy côn bổng đánh về phía trán của Mạc Cầu.
Uông lão nhị không rên một tiếng, chẳng biết lúc nào trong tay Uông lão nhị đã có thêm hai thanh đoạn đao, đao ra tàn nhẫn quyết tuyệt.
Lại thêm Vương đại phu, Liêu lão yêu, đám người người từ tứ phương vọt tới, thế công gẫn như kín không kẽ hở.
"Hừ!"
Mạc Cầu hừ nhẹ một tiếng, cổ tay run lên, đao kiếm nơi tay, bảo vệ chặt chẽ một phương.
Đao kiếm hợp kích, như phong như bế.
Tống thị đao pháp —— Minh Tâm đao.
Chiêu thức tâm tùy ý động, biến ảo khó lường, có thể công có thể thủ.
Đao quang như tường đồng vách sắt, mưa gió không vào, giống như một màn đao.
Thanh Phong kiếm pháp —— Thanh Phong Từ Lai.
Kiếm quang vừa ra, như có như không, như mộng như ảo, như thanh phong phả vào mặt, lại giống như không có gì có thể né tránh được.
Đôi tay Mạc Cầu cùng lúc thi triển võ kỹ pháp môn, chính là Lưỡng Tụ Thanh Phong trong Thanh Phong kiếm pháp.
Hiện nay, tay trái Mạc Cầu cầm đao, kiếm trong tay phải, mặc dù không có hiệu quả gấp đôi khi kết hợp đao kiếm như trong truyền thuyết, nhưng cũng rất cao minh.
Cho dù là có tì vết thì e là những người ở đây cũng nhìn không ra.
"Đinh đinh. . . Đương đương. . ."
Chỉ một thoáng, tiếng sắt thép va chạm không ngừng vang lên, trong căn phòng không lớn này tia lửa bắn tung tóe, bóng người xuyên qua, sàn nhà dưới chân liên tục vỡ vụn, bàn ghế nổ tung, mảnh gỗ vụn, bụi mù bay khắp bốn phía.
Mạc Cầu lấy sức một mình, ngạnh kháng một Luyện Tạng, bốn Đoán Cốt vây công mà không rơi vào thế hạ phong.
Nhưng mà khách quan mà nói, hắn vẫn là có chút phí sức chống cự, phạm vi phòng thủ đang dần bị áp súc.
Dù sao thì hắn cũng chỉ là Đoán Cốt, hơn nữa đao kiếm hợp kích chẳng qua chỉ là sơ thành, xa không đạt tới viên mãn.
"Hảo tiểu tử, giấu quá kỹ!" Lão Ngũ múa côn bổng, cắn răng gầm thét:
"Công phu tầm này, liền xem như là lúc Nhị đương gia hoàn hảo không chút tổn hại thì e rằng cũng không gì hơn cái này."
"Không sai." Liêu lão yêu nheo mắt lại, Uyên Ương kiếm trong tay không ngừng tận dụng mọi thứ:
"Tu vi như thế mà lại còn ẩn tàng không lộ, rốt cuộc thì ngươi có gì ý đồ?"
"Sợ là vì khối Thiết tinh đó rồi." Thanh nhuyễn kiếm của Vương đại phu giống như vật sống, linh hoạt lấp lóe, chiêu chiêu hung hiểm, nửa là thăm dò nửa là nghi hoặc:
"Rốt cuộc thì khối Thiết tinh đó là gì, có thể khiến cho Tam đương gia và các hạ khổ tâm tốn sức như vậy cũng muốn đạt được?"
Khác với bọn hắn, sắc mặt của Quách Tiêu và Uông lão nhị đã sớm trở nên cực kỳ khó coi, cũng cực kỳ nghiêm túc.
Lão Ngũ tính tình nóng nảy, Liêu lão yêu, Vương đại phu chỉ mới gia nhập Hắc Hổ đường không lâu, chưa quen thuộc Mạc Cầu.
Nhưng bọn hắn quen!
Cho nên bọn hắn biết rất rõ mấy năm trước Mạc Cầu ra sao, tuyệt không có bản lĩnh cỡ này.
Chỉ trong vài năm. . .
Trên người hắn rốt cuộc là có bí mật gì?
Trong lòng nghĩ vậy hai người quay đầu nhìn nhau, đều nhìn ra phần cuồng nhiệt trong mắt đối phương.
Bắt sống Mạc Cầu rồi ép hỏi bí mật của hắn!
Suy nghĩ giống nhau, hai người lại xiết chặt tay hơn, thế công càng hung mãnh, tàn nhẫn hơn.
Xích sắt bay ngang mà tới, thế không thể cản, trong đám người này, chỉ có Quách Tiêu là tạm thời có thể dùng lực lượng để áp chế Mạc Cầu.
"Đương . ."
Một tiếng vang thật lớn, Mạc Cầu phí sức nhưng không đỡ được, thân thể ngửa ra sau, dưới chân liên tục sử dụng Thất Tinh bộ mới miễn cưỡng né được thế công đột kích.
Nhưng mà song kiếm, một côn đã lao tới phụ cận.
"Bành!"
Dưới chân chấn động, Long Xà kình bộc phát, mắt Mạc Cầu lộ ra vẻ dữ tợn, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, nhân đao hợp lại đánh về phía trước.
Dường như hắn bị ép vào tình thế cấp bách nên đang liều mạng, đối mặt với thế công lần này, Mạc Cầu thật sự là không trốn không né.
"Muốn chết!" Liêu lão yêu cười lạnh một tiếng, thân thể dời sang bên cạnh, đoản kiếm rời khỏi tay giống như ám khí xạ kích.
"Phốc!"
Kiếm đâm vào lồng ngực, nhưng chỉ phát ra tiếng xé vải, khiến cho người nghe được khẽ giật mình.
Mà trong một thoáng chốc này, một ánh đao quang kinh diễm đã lướt ngang qua, lóe lên một cái rồi biến mất.
Tống thị đao pháp tuyệt sát thức —— Kinh Hàn Nhất đao!
Mặc dù uy lực không bằng Nhất Thiểm Kiếm, nhưng cũng có thể hội tụ toàn lực tại một điểm, đao xuất quyết tuyệt vô hối.
Một đao, giảo thủ, Liêu lão yêu mất mạng chỉ trong nháy mắt!
Cùng lúc đó, thế công của những người khác cũng lần lượt rơi trúng người Mạc Cầu, phát ra tiếng vang trầm trầm.
"Bành!"
Âm thanh ngột ngạt, như đánh bì da.
"Không đúng!" Quách Tiêu là người đầu tiên phát hiện ra không đúng:
"Trên người hắn có hộ thân nhuyễn giáp, chú ý cổ họng yếu hại. . ."
"Bạch!"
Quách Tiêu còn chưa dứt lời, trước mắt đột nhiên có hàn quang nở rộ, 9 ánh đao mang sắc bén đâm ra bốn phía.
Thiên Tự Cửu Đả!
Phi đao như hoa quỳnh nở rộ, tầng tầng lớp lớp, sau chín ánh hàn mang này lại là chín ánh hàn mang khác, giống như những cơn sóng liên tiếp.
Khoảng cách cỡ này, phi đao như kình nỏ kích xạ, liền xem như cao thủ Luyện Tạng đại thành cũng không tránh khỏi.
Xong. . .
Trong lòng Quách Tiêu mát lạnh, cảm nhận được phần ngực giống như đã bị trọng thương, hai mắt mơ màng, cơ thể ngã về phía sau rồi bay ra ngoài.
Khóe mắt nhìn thấy mấy người khác cũng giống như mình đang từ bên cạnh người của Mạc Cầu ngã bay ra ngoài bốn phía.
. . .
Phòng ngủ chính.
Chung Vân Triệu dựa lên giường, hai mắt nhắm nghiền, đang dưỡng thần.
Dị hưởng bên ngoài khiến cho chân mày gã hơi run run, mặc dù đã cố gắng áp chế, nhưng vẫn có thể nhìn ra tâm tình gã đang rất kích động.
'Lần này mình đã trọng thương Bạch Mã phỉ, ngoài thành sẽ không còn thế lực nào dám ngăn chặn Hắc Hổ Đường phát triển, trong vòng mấy năm này không cần phải lo nữa.'
'Chỉ cần lấy được Thiết tinh, tiên duyên cũng đều có thể.'
'Quả nhiên. . .'
'Trời không phụ ta!'
"Ầm. . ."
Tiếng ầm vang làm cho gã nhướng mày, chậm rãi mở mắt ra.
Mặc dù biết rằng Mạc Cầu che giấu thực lực, nhưng gã không cảm thấy chuyện ngày hôm nay sẽ xuất hiện biến cố gì.
Dù sao đám người động thủ kia đều là hảo thủ, liền xem như là cao thủ Luyện Tạng có thành tựu cũng có thể dễ dàng cầm xuống.
Gã chỉ lo lắng đám người Quách Tiêu ra tay quá nặng, dưới tình thế cấp bách mà quên đi căn dặn gã, không thể hỏi ra hạ lạc của Thiết tinh liền đã hạ tử thủ.
Sự sống chết của Mạc Cầu không quan trọng, đồ vật mới là. . .
"Oanh!"
Chiếc giường run lên, vách tường bên cạnh đột nhiên lõm vào, vỡ nát, lập tức có một người ngã vào trong phòng.
Là Uông lão nhị!
Chung Vân Triệu khẽ giật mình, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì thấy một thanh phi đao từ trong cái lỗ kia bay vào, trực tiếp xuyên qua cổ họng của Uông lão nhị, mang ra một dải huyết hoa.
"Ây. . ."
Uông lão nhị vặn vẹo thân thể, nghiêng đầu nhìn về phía Chung Vân Triệu, trong mắt đều là hoảng sợ và vẻ mặt không thể tin nổi.
Sau một khắc, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
"Hô. . ."
Kình phong gào thét, một người mang theo kình phong gào thét phá cửa bước vào, quét mắt nhìn Chung Vân Triệu, không nói hai lời liền run tay bắn ra bảy cây đinh dài.
Truy Hồn Thất đinh!
Đinh dài lao tới rất nhanh, mặt ngoài còn hiện lên một tầng quang trạch màu lam, vừa nhìn liền biết là đã bị bôi kịch độc.
Đôi mắt của Chung Vân Triệu co rụt lại, đột nhiên đề khí phát lực, đao quang từ dưới gối vọt lên chém trúng độc đinh.
"Đinh. . ."
Tia lửa tung tóe, độc đinh rơi xuống đất.
Sắc mặt của gã ta cũng trở nên trắng bệch, thậm chí khóe miệng còn xuất hiện tơ máu.