Chương 98. Thi Thể
Người dịch: Whistle
"Hô. . . Hô. . ."
Trong đình viện rất lộn xộn, đầu Mạc Cầu toát đầy mồ hôi, hai tay trụ lên đầu gối liều mạng thở hổn hển, thỉnh thoảng trong miệng sẽ có bọt máu tràn ra.
Tình huống này chắc chắn là hắn đang bị trọng thương.
Cũng may, dường như nguy cơ đã được giải quyết.
Cho dù gã quái nhân kia có phản ứng trì độn thế nào, đã qua lâu như vậy rồi mà không nhúc nhích gì thì cũng có thể phát giác được không đúng.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, đầu tiên là Mạc Cầu lấy một thanh phi đao từ bên hông ra rồi ném vào phần trán của tên quái nhân ở phía đằng xa kia.
"Phốc!"
Phi đao cắm vào da thịt một chút rồi bị kẹt lại, nhưng mà tên quái nhân lại bị cự lực trùng kích nên đã ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống đất, hất tung một mảnh tro bụi.
Ngay cả như vậy, tên quái nhân này đều không có động tác gì, giống như đã mất đi cảm giác đối với ngoại giới.
"Người này. . ." Mạc Cầu trăm mối vẫn không có cách giải, nhưng cũng không dám tới gần, bèn cẩn thận từng li từng tí xê dịch tới chỗ của Chung Vân Triệu.
Gã ta đang nằm trên mặt đất, trên đầu nhuốm máu, thân thể không nhúc nhích, bên cạnh là mấy mảnh ngói đã bị vỡ vụn.
Mạc Cầu đưa tay đặt ở trước mũi thì thấy gã đã bỏ mạng.
Chuyện này cũng chẳng lạ gì, Chung Vân Triệu vốn đang bị trọng thương, vì chống cự lại ám khí của Mạc Cầu nên phải mạnh mẽ vận chuyển chân khí.
Lại thêm trên phi đao có độc, nội thương ngoại thương giáp công, không thể chịu nổi cũng là chuyện đương nhiên.
Chỉ tiếc, đường đường là Phi Hổ, Hậu Thiên cường giả, định hải thần châm của Hắc Hổ đường, lại chết biệt khuất như vậy.
Có được một thân bản lĩnh, cuối cùng lại bị một mảnh ngói đập chết.
Mạc Cầu lắc đầu vươn tay gỡ tấm lệnh bài đen thui ở trong tay gã ra.
Nếu như hắn không đoán sai thì tên quái nhân kia là bị thứ này thao túng.
Nếu thật sự là vậy, thủ đoạn này đơn giản không thể tưởng tượng nổi!
Đây là võ công gì?
Hoặc là nói. . .
Căn bản không phải là võ công?
Lệnh bài lớn chừng bàn tay, nặng trĩu, không biết được làm từ chất liệu gì, cầm trong tay thì cảm thấy ôn nhuận như ngọc.
Hai mặt của tấm lệnh bài này đều có những đường vân phức tạp khó hiểu, ở vị trí trung tâm mặt chính diện có một chữ 'Ngự'.
"Kỳ quái!"
Mạc Cầu nói thầm một tiếng, cầm lệnh bài thử lắc nhẹ, tên quái nhân đang nằm cách đó không xa cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Xem ra tên này không còn động đậy được nữa.
Ánh mắt Mạc Cầu lấp lóe, biết là không thể tiếp tục dây dưa thêm nữa, hắn lập tức bắt đầu dọn dẹp.
Mạc Cầu đã không còn lạ lẫm với mấy chuyện lục lọi thi thể này nữa.
Ngoại trừ tên quái nhân kia là hắn không dám đụng vào thì thi thể của những người khác đều đã bị lục lọi hết rồi.
Ngoài binh khí ra thì tổng cộng lục được mấy chục lượng bạc, ngân phiếu gần một trăm lượng.
Dù gì thì chỗ này cũng là nơi chuyên môn chuẩn bị để Chung Vân Triệu dưỡng thương, không có mấy thứ thượng vàng hạ cám nào khác, có thể tìm được số bạc này cũng đã xem như là không sai rồi.
Bất quá, cũng có thu hoạch ngoài ý muốn.
"Đan dược!"
Mạc Cầu lục được mấy bình Đan dược từ trong ngăn tủ, hắn lấy ra rồi xếp chồng ở trước mặt mình, ánh mắt chớp động.
Có được dược thư của Đinh lão, Độc Kinh của Mục lão, nên Mạc Cầu nhận ra loại đan dược rất tốt.
Chỉ khẽ ngửi liền nhận ra bảy tám phần.
"Thanh Sương đan, Tẩy Tạng đan, Huyền Nguyên đan. . ."
Những đan dược này đều là thứ cực kỳ đắt đỏ hiếm thấy, thậm chí có hai loại trong đó còn không hề thua kém gì Tống gia Nội Tráng đan.
Không nói chuyện tăng tiến thực lực, chỉ nói là hiệu quả chữa thương thôi cũng đã có tác dụng rất lớn với hắn vào lúc này rồi.
"Hóa Thi thủy, Đoạn Tràng độc."
Hai bình dược vật cuối cùng làm cho động tác trên tay hắn khựng lại.
Đây là độc dược được ghi lại trên Độc Kinh quyển thượng của Mục lão, ngoại giới rất khó tìm được, không ngờ lại có ở chỗ này, trước mắt còn chưa khai phong.
"Sau khi Đinh lão, Mục lão bỏ mình, đồ vật của hai người họ đều bị Hắc Hổ đường thu nhập, bây giờ lại tiện nghi cho mình."
"Bất qua mình đã đạt được truyền thừa của bọn hắn, bây giờ đan dược tới tay thì cũng chỉ xem như vật quy nguyên chủ mà thôi."
Mạc Cầu lập tức nở nụ cười hớn hở, lấy hòm thuốc ra rồi cất kỹ số đan dược này.
Đang muốn đi về, đột nhiên trong một góc giường lộ ra nửa trang giấy khiến Mạc Cầu dừng lại, đưa tay xốc lên.
Giấy có màu ám trầm, giống như được ngâm vào trong máu tươi, thậm chí có thể ngửi ra một chút mùi tanh của máu.
Mạc Cầu nhíu mày, cẩn thận từng li từng tí cầm trang giấy lên.
Chẳng biết tại sao, bản năng nhắc nhở hắn đừng nên đụng vào trang giấy này, sự phản cảm này xuất phát từ trong sinh lý.
Xem ra tờ giấy này đã bị Chung Vân Triệu thiếp thân cất giữ, vừa có thời gian liền lấy ra xem.
Trên giấy có ba chữ to: Luyện Thi thuật.
"Luyện Thi thuật?" Tuy rằng chỉ chỉ có ba chữ nhưng lại làm cho Mạc Cầu cuồng loạn trong lòng, hốc mắt co vào.
Cẩn thận xem hết một lần, hô hấp của ngày càng dồn dập, sắc mặt đại biến.
Thứ được ghi lại trên tờ giấy này căn bản không phải là võ công gì cả, mà là một loại bí pháp đem thi thể luyện thành cương thi.
Cương thi?
Bí pháp?
Mạc Cầu ngơ ngác, thân thể lay động.
Hắn vốn cho rằng chỉ là võ công của thế giới này thôi cũng đã là chuyện khác thường lắm rồi, bây giờ xem ra, e rằng cũng không chỉ như vậy.
Ngoại trừ võ công ra thì trên đời này lại còn có những loại đồ vật quỷ quái giống như tờ giấy này!
Đã có cương thi, vậy thì có quỷ hồn hay không?
Có yêu quái hay không?
Có người tu tiên vấn đạo trong truyền thuyết hay không?
Truyền thuyết về những người trong chốn thần tiên được truyền miệng trong dân gian, có phải là thật sự tồn tại hay không?
Trong lúc nhất thời, các loại suy nghĩ dâng lên trong lòng Mạc Cầu, làm cho sắc mặt hắn biến đổi, không biết mình đang ở phương nào.
Thật lâu sau, mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
"Đã có võ công cao thủ, xuất hiện cương thi. . . Hình như cũng không phải không thể tiếp nhận." Mạc Cầu hơi nghiêng đầu, nhìn tên quái nhân đang nằm dưới đất:
"Cho nên, thứ này chính là cương thi sao?"
Hoặc là không nên gọi cương thi, theo như những gì được ghi trên Luyện Thi thuật thì cương thi thật sự còn kinh khủng hơn nó nhiều.
Mình đồng da sắt, lực lớn vô cùng, còn có khả năng độn địa để tránh né ánh nắng.
Nó, chỉ có thể được coi là 'Hành thi' .
Bất quá, dù là hành thi, nhưng chỉ cần luyện chế thêm một chút cũng có thể sánh ngang với cao thủ nội khí rồi, vả lại nó không sợ đau đớn, vĩnh viễn sẽ không kiệt sức.
Nếu như dùng bí pháp điều khiển thì chẳng khác nhiều gì có thêm một tên thủ hạ thượng đẳng!
Trong lòng Mạc Cầu hơi động, vội vàng mở tờ giấy ra, cũng lấy cái lệnh bài đen thui kia ra so sánh.
Quả nhiên!
Tấm lệnh bài này chính là thứ dùng để điều khiển hành thi, vả lại cũng rất dễ sử dụng, chỉ cần mỗi ngày nhỏ lên một giọt máu tươi, liên tục mấy ngày thì Hành thi liền sẽ sinh ra cảm ứng với người nhỏ máu, dễ dàng sai khiến.
Nếu Mạc Cầu đã biết được thứ tốt này thì tất nhiên sẽ mang theo con Hành thi này lên đường.
Mạc Cầu cắn răng lấy vải bông ra rồi nhét vào trong lỗ mũi mình, cố nén khó chịu đi tới chỗ Hành thi.
Vén mái tóc rối bời của nó ra, lộ ra diện mạo của nó, người này hắn cũng biết.
"Hà Tiến?"
Con hành thi này là dùng thi thể của Hà Tiến để luyện chế.
Năm đó Hà gia bị Hắc Hổ đường diệt môn, Hà Tiến âm thầm đối địch với Hắc Hổ đường, không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy.
Không chỉ đã chết mà thi thể còn bị luyện thành Hành thi, sau khi chết cũng không được yên thân.
Theo như những gì được ghi lại trong Luyện Thi thuật thì không phải thi thể nào cũng có thể luyện thành Cương thi, cần phải có yêu cầu đặc biệt.
Rất hiển nhiên, Hà Tiến phù hợp với yêu cầu này.
"Haizz!"
Mạc Cầu than nhẹ một tiếng ròi lấy miếng vải đen trùm lên thi thể, sau đó liền khiêng nó lên vai rồi bước ra ngoài.
Là lúc nên rời đi rồi.
Nếu như bị người của Hắc Hổ đường phát hiện, với tính cách vẫn luôn bảo vệ Chung Vân Triệu của Chung Sơn, sợ là sẽ phát điên báo thù.
Chỉ hi vọng bọn hắn có thể phát hiện nơi này chậm một chút, hoặc là dứt khoát không tìm được người nào đã hạ thủ.
Không lâu sau đó, sắc trời tối đen.
Mấy bộ thi thể này bị Hóa Thi thủy chậm rãi hòa tan, cuối cùng hoàn toàn thay đổi biến thành một bãi nước mủ.
Mà Mạc Cầu thì đang vội vã thu dọn đồ đạc, chạy thẳng đến hiệu thuốc Thanh Nang, hắn định nhân lúc đêm nay rời đi.