Chương 371: Có thể không ra tay liền không cần ra tay (1)
Trừ khi.
Có thể không tiết lộ một chút tin tức ra ngoài, mới có khả năng bảo toàn đượcvõ học.
Cho nên.
Ngô Khuyết đối với buổi đấu giá của mấy tháng sau, không có ôm hy vọng quá lớn.
"Hai đại hệ thống của Tông Sư, nếu như ta không thể đạt được ngoại công Tông Sư, còn lại cũng chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là bản thân tự ngộ ra một môn ngoại công Tông Sư, hoặc là đi tới điểm cuối của truyền thừa hiện hữu......"
Khả năng trước rất nhỏ bé, ông không có nắm chắc.
Cái sau, độ khó cũng cực kỳ lớn, nhưng là con đường duy nhất thấy được của Thiên Đao môn bây giờ.
Hệ thống tinh thần đỉnh phong!
Có thể đạt đến cảnh giới kia, Thiên Đao môn sẽ là môn phái đứng đầu giang hồ.
"Hệ thống thân thể cùng hệ thống tinh thần hỗ trợ lẫn nhau, hai bên cùng nhau phát triển, thì khả năng bước vào cảnh giới đỉnh phong mới có thể lớn hơn một chút, nếu như chỉ tu luyện hệ thống tinh thần, không tu luyện hệ thống thân thể, độ khó chỉ sợ sẽ lớn hơn rất nhiều!"
Lông mày của Ngô Khuyết nhíu chặt, ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn.
Ông suy nghĩ con đường của tương lai.
Không nên nhìn Thiên Đao môn hiện tại chính là đại phái trong giang hồ, nhưng hoàn toàn không tính là đứng đầu.
Xét đến cùng.
Vẫn là thực lực của Thiên Đao môn hiện tại quá yếu.
Hoặc nói là.
Thực lực của môn chủ Thiên Đao môn quá yếu.
Nếu như bản thân có thể đi tới đỉnh phong của một hệ thống, như vậy cần gì buồn rầu vì không có võ học ngoại công Tông Sư.
Nếu như là hệ thống đỉnh phong.
Như vậy đối mặt với một cấm địa vừa xuất hiện, Thiên Đao môn cũng không nhất định bỏ qua cơ nghiệp nhiều năm, buồn bã rút đi.
Tất cả của tất cả.
Đều là thực lực không đủ tạo thành.
"Nhìn rồi tính!"
"Buổi đấu giá mấy tháng sau nếu như vẫn không được, vậy tập trung vào hệ thống tinh thần là chính!"
Ngô Khuyết âm thầm làm ra quyết định.
Mấy tháng thời gian, cũng vừa làm cho Thiên Đao môn điều tra rõ ràng, núi Tiểu Khâu rốt cuộc có phải có cấm địa tồn tại hay không.
Nếu như có.
Vậy Thiên Đao môn phải làm tốt chuẩn bị rút lui.
Cơ nghiệp nhiều năm, so sánh với sống chết tồn vong của môn phái, cũng liền không đáng nhắc tới.
Dần dần.
Âm thanh trong đại điện, chính là biến mất không thấy, tất cả đều trở về bình tĩnh.
......
Hai con khoái mã bay nhanh, chạy trên đường nhỏ tràn đầy đá vụn, hai người một trước một sau, tốc độ lướt nhanh như gió.
"Khoảng hơn mười dặm nữa, sẽ đến núi Tiểu Khâu!"
Thẩm Trường Thanh nhìn hoàn cảnh xung quanh chợt loé liền biến mất, mở miệng nói.
Hắn tuy rằng chỉ là đến núi Tiểu Khâu một lần, nhưng đối với hoàn cảnh vị trí của núi Tiểu Khâu, cũng nhớ rõ trong đầu.
Đặc biệt là con đường này, chính là đường nhỏ mà bản thân mình lần trước từ núi Tiểu Khâu chạy về thủ đô, vậy càng quen thuộc hơn.
Xuất phát từ thủ đô.
Hai người chính là không ngừng không nghỉ, ngoại trừ ngựa cần phải nghỉ ngơi, chính là một mực chạy.
Tiêu hao không ít thời gian, núi Tiểu Khâu mới xem như là hiện ra từ xa.
...
Lại một lần nữa đến núi Tiểu Khâu.
Nơi đây đã được bố trí phòng tuyến một lần nữa.
Lúc Thẩm Trường Thanh cùng Vệ Lan hai người đến, quân lính canh giữ nơi đó cũng phát hiện bọn họ tồn tại.
"Trọng địa của triều đình, người đến dừng lại!"
Quân lính của trạm canh gác, phát hiện có người đến, nhất thời phát ra tín hiệu, sau đó có người tiến lên, ngăn cản bước chân của hai người.
Hai người xuống ngựa.
Thẩm Trường Thanh đưa ra lệnh bài thân phận của mình.
"Ta là Thẩm Trường Thanh của Trấn Ma ti, bây giờ phòng tuyến của núi Tiểu Khâu là do người phương nào làm chủ?"
Người nọ vừa nghe thấy danh hiệu Trấn Ma ti, tâm thần chấn động, khi thấy hai chữ cấp Địa viết trên mặt của lệnh bài, sắc mặt càng đại biến.
Trừ Ma sứ cấp Địa.
Đó chính là thân phận tôn quý đến cực điểm, không phải người bình thường có thể đắc tội.
Cung kính đem lệnh bài trả lại, người nọ cũng không có kiểm tra lệnh bài thân phận của Vệ Lan, toàn bộ đều là cúi đầu hành lễ.
"Bái kiến hai vị đại nhân, bây giờ phòng tuyến nơi đây là do Trương Hồng Nguyên Trương đại nhân làm chủ, hai vị xin đi theo tôi!"
Nói xong.
Hắn nghiêng người một chút, Thẩm Trường Thanh cùng Vệ Lan nhìn nhau, rồi đi đến bên trong.
"Vệ quản sự, có từng nghe qua tên của Trương Hồng Nguyên không?"
"Không quá rõ ràng."
Vệ Lan khẽ lắc đầu, sau đó lại giải thích một câu.
"Nếu như là Trấn Ma ti của thủ đô, ta thật ra có thể biết một chút, nhưng cường giả của Trấn Ma ti các nơi nhiều như vậy, muốn nghe nói tên tuổi của mỗi người, đó là chuyện không có khả năng.
Trừ khi có thể giống như Thẩm trừ ma, sở hữu danh tiếng không nhỏ trong chốn giang hồ."
Khi đang nói chuyện.
Nét mặt của nàng ta có vẻ tươi cười nhạt.
Tiếp xúc một thời gian, Thẩm Trường Thanh cho Vệ Lan cảm giác, cũng có chút khó có thể nắm bắt.
Nghe vậy.
Thẩm Trường Thanh chỉ cười cười, coi như là đem cái trọng tâm câu chuyện này lướt qua.
Phần lớn tâm thần của hắn, là rơi vào xung quanh núi Tiểu Khâu.
Mặc dù chiến đấu kết thúc được một thời gian, nhưng mùi vị máu tanh, cũng không có cách nào hoàn toàn bay mùi sạch sẽ.
Trong không khí.
Vẫn có chút máu tanh lưu lại.
Trừ cái này ra.
Chính là có khí tức âm tà yếu ớt, không có hoàn toàn tan biến.
"Cách vài ngày, khí tức âm tà đều không có cách nào hoàn toàn tan biến, yêu tà chiến đấu ở đây, thực lực không kém." Thẩm Trường Thanh trầm giọng nói.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, bây giờ chính là lúc mặt trời lên cao.
Vài ngày thời gian.
Lại có mặt trời chiếu rọi.
Như vậy đều không có cách nào xua tan toàn bộ khí tức âm tà, hiển nhiên là có thể thấy được.
Vệ Lan cũng cẩn thận nhận biết, sau đó gật đầu: "Khí tức âm tà quả thật không có tán đi, nhiều ngày như vậy còn không tiêu tan, yêu tà ra tay ít nhất cũng là cấp Sát trung kỳ.
Đáng tiếc khí tức bây giờ tan biến nhiều quá, không có cách nào biết được, đến tột cùng là có mấy con yêu tà ra tay."
Từ khi chuyện trên núi Tiểu Khâu xảy ra, lại đến Trấn Ma ti làm ra phản ứng, trước sau cũng có một chút thời gian.
Nhóm cường giả của Trấn Ma ti chạy đến đây đầu tiên, tuyệt đối không phải là hai người bọn họ.
Thế nhưng.
Những người đó không có cách nào nắm giữ hoàn toàn chân tướng của sự việc, bản thân hai người xem như là người đến sau, cũng không có cách nào biết được nhiều.
Trong lúc nói chuyện.
Dưới sự dẫn dắt của quân lính, bọn họ đi tới trước một lều vải.