Lý Kiệt: “...”
Hai người này đúng lúc lại đùa giỡn, khiến nỗi sợ hãi trong lòng hắn giảm đi một chút.
Lý Kiệt cắn răng, mới run giọng nói: “Ta đã nghe rất lâu, mới cuối cùng mới nghe thấy họ muốn giết ai, các ngươi biết là ai không? Lý Kiệt! Người họ muốn giết chính là ta!”
“Lúc đó ta vẫn chưa nhận ra vấn đề, mà càng thêm chắn chắn đây là trò đùa của bạn cùng lớp, ta chạy ra ngoài, một tay đẩy cửa buồng bên cạnh, bên trong lại không có ai!”
“Lúc đó ta còn tưởng là mình tìm nhầm buồng, nhưng nhìn một lượt, tất cả sáu buồng vệ sinh đều mở cửa, ta tìm khắp mọi ngóc ngách trong nhà vệ sinh, cuối cùng ta đưa ra một kết luận khiến ta rùng mình.”
“Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình ta ở trong nhà vệ sinh!”
“Điều đáng sợ nhất là, ta phát hiện buồng vệ sinh trước mặt viết đầy những chữ “chết” màu đỏ, chữ viết rất méo mó, nét chữ quỷ dị, giống như là ai đó dùng móng tay cào ra vậy.”
Lý Kiệt nói xong, thở hổn hển, vẻ mặt nghiêm túc và lo lắng nhìn hai tên huynh đệ của mình.
Rồi hắn liền nhìn thấy trong mắt hai người kia, ánh mắt rất tò mò.
“Có vẻ như ngươi đã bị một số thứ bẩn thỉu nhắm đến rồi.” Triệu Nhị Hổ gật đầu.
“Không tệ nha, một lần gặp phải hai con quỷ, bá đạo!” Giang Thần giơ ngón cái lên.
Lý Kiệt: “???”
Các người có biết cách nói chuyện không vậy?
“Các ngươi cũng nghĩ là ta đụng quỷ đúng không?” Lý Kiệt trầm giọng nói.
“Chín phần mười là vậy rồi.” Giang Thần gật đầu, hắn tập trung yêu lực trong đôi mắt, có thể nhìn thấy một sợi hắc khí mỏng từ trên người Lý Kiệt bốc lên, nhưng màu sắc không đậm lắm, vấn đề không quá nghiêm trọng.
“Nhưng ngươi yên tâm, ta cũng biết chút ít về khu quỷ.”
Nghe thấy vậy, Lý Kiệt mở to mắt đầy phấn khích: “Ta biết rồi! Lão Giang ngươi bình thường không nói gì, vậy mà ngay cả loại thủ đoạn này cũng biết, mau, mau dạy ta đi!”
“Đơn giản thôi, hai con quỷ kia nói tối nay sẽ đến giết ngươi, bây giờ ngươi nhảy hồ tự tử luôn, cho bọn hắn trở tay không kịp.” Giang Thần đề nghị.
Lý Kiệt trợn mắt há hốc: “Lão Giang, ngươi có thể làm người không vậy?”
Triệu Nhị Hổ ở bên cạnh mở miệng, giọng khàn khàn: “Ta có một cách đáng tin cậy hơn.”
Lý Kiệt thở phào nhẹ nhõm, nghĩ trong lòng vẫn là Triệu Nhị Hổ đáng tin cậy.
“Bọn hắn đã nói rồi, bọn hắn sẽ đợi ngươi ngủ say rồi mới lén lút giết ngươi, tối nay ngươi đừng ngủ, cứ vui chơi đến sáng, không cho chúng cơ hội!” Triệu Nhị Hổ nói.
Lý Kiệt trầm ngâm một lúc, cảm thấy cách này cũng khá khả thi, nhưng nhanh chóng hắn lại nghĩ đến một vấn đề: “Vậy liệu qua đêm này thì ta có an toàn không?”
Triệu Nhị Hổ lắc đầu: “Bị quỷ để mắt tới, cả đời cũng không thể giải thoát.”
“Nhưng ngươi không cần lo lắng, chỉ cần sau này ngươi không ngủ nữa, bọn hắn sẽ không thể làm hại ngươi.”
Lý Kiệt: “……”
Nếu ta cứ không ngủ, không cần đợi quỷ đến hại ta, ta tự nhiên sẽ chết vì đột quỵ trước.
Cuối cùng, hắn vẫn là phải tự mình kết liễu, không lưu lại đầu người cho quỷ đúng không?
“Đi theo Nhị Hổ hoặc ta, ngươi không chết được.” Giang Thần nói một câu, đột nhiên đi về phía trước, hắn nhìn thấy có một nhân viên đang quét dọn trên cây cầu vòm giữa hồ nhân tạo.
Động tác của người kia rất quỷ dị, tay cầm ở cuối cán chổi, vươn rất dài để quét dọn mép cầu, dường như không muốn đến gần mặt nước dù phải tốn nhiều sức lực hơn.
Giang Thần đi về phía trước, Triệu Nhị Hổ nhìn hắn đầy ẩn ý, Lý Kiệt đứng im ngay tại chỗ, suy nghĩ lung tung.
“Mỹ nữ ngươi tốt, giới thiệu một chút, nam tử ở bên kia là thiếu gia tập đoàn Lý Thị, hắn vừa nói với ta cảm thây ngươi rất xinh đẹp, hi vọng có thể nhận thức một chút, nhưng tiếc là…”
Nghe thấy lời nói của Giang Thần, nữ tử nhân viên khoảng hai mươi tuổi ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh hồ, khi nhìn thấy Lý Kiệt ăn mặc toàn đồ hiệu, rồi so sánh khuôn mặt của hắn với ông chủ tập đoàn Lý Thị nổi tiếng ở Giang Bắc, nữ tử ngay lập tức phán đoán ra rằng đây có thể là Lý thiếu thật.
“Tiếc gì vậy?” Nàng vội vàng hỏi.
“À, tiếc là mỹ nữ ngươi quét dọn trông có vẻ không thông minh cho lắm.” Giang Thần thở dài.
“Ý hắn là thế à.” Nữ tử nhân viên không hề tức giận, mà giải thích: “Đây có lý do cả đấy, ngươi biết không, hồ này từng có một nữ tử chết, từ đó trở đi, trong khu nghỉ mát lại có thêm mấy người rơi xuống hồ, chết đuối một cách vô cớ, mọi người đều nói là quỷ đang đòi mạng!”
“À, vậy ngươi có thể gửi WeChat cho Lý thiếu không?”
Giang Thần gật đầu, không bỏ được hài tử không bắt được sói, hắn muốn moi ra chút thông tin hữu ích thì cần Lý Kiệt hy sinh một chút rồi.
Nói rồi hắn mở điện thoại, người kia đưa mã QR.