Chương 13: Vừa Vặn Đi Ngang Qua
Đôi mắt đẹp của Phương Thu Dao nhíu lại. Nàng đã nghĩ kỹ, dù vị Giang sư huynh này bịa ra lý do gì đi nữa nàng đều có thể phản bác, nhưng không ngờ hắn lại ở trước mặt bao người mà thừa nhận mình đang sợ!
"Hừ!"
Phương Thu Dao tức giận hất hàm, nói với Liễu Tử Câm:
"Chúng ta đi thôi Tử Câm tỷ, hắn không chịu thiết ấn giúp chúng ta thì có người khác chịu.”
Liễu Tử Câm lắc lắc đầu:
"Thu Dao, không được nói vậy, là chúng ta đường đột tới gặp người ta, người ta cự tuyệt tự nhiên là có lý do của người ta, sao có thể vì vậy mà tức giận chứ?"
"Nha. . . Ta đã biết."
Phương Thu Dao quệt miệng gật đầu.
Thấy Liễu Tử Câm thông tình đạt lý như vậy, Giang Bắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến cuối cùng cũng xong, hắn phải tranh thủ thời gian chuồn đi mới được.
Nhưng vào lúc mọi người chuẩn bị tản đi, bỗng một bóng người xông tới chen vào Giang Bắc Nhiên cùng Liễu Tử Câm.
…
"Khổng sư huynh?"
Nhìn người vừa tới, Liễu Tử Câm có chút ngoài ý muốn.
Đồng thời, những đệ tử Lam Tâm đường chung quanh đang chuẩn bị tán trong nháy mắt tụ tập về, nhìn vị sư huynh oai hùng vừa giáng từ trên trời xuống này.
"Khổng sư huynh?"
Trong đám người, một đệ tử Lam Tâm đường tự lẩm bẩm, sau đó đột nhiên trừng to mắt:
"Chẳng lẽ là Phá Quân Thương - Khổng An Nam của Thủy Kính đường, Khổng sư huynh?' "
"Phá Quân Thương? Lai lịch thế nào?"
Mấy vị đệ tử bên cạnh tò mò hỏi.
"Các ngươi không biết? Ba năm trước, vị Khổng sư huynh này tới Hoài Lâm tu luyện, trên đường đột nhiên gặp một trận loạn chiến, vì bảo hộ bách tính chạy trốn, hắn cầm một cây Hổ Đầu Tạc Kim Thương, một mình tiến vào loạn quân, mãi tới khi lấy được thủ cấp tướng lĩnh trong quân khiến quân đội đại loạn, tranh thủ thời gian cho những bách tính kia chạy trốn, từ đó về sau bắt đầu nhận được danh hào Phá Quân Thương này."
"Lợi hại như vậy!?"
Hai mắt những đệ tử nghe được tỏa sáng, ánh mắt nhìn về phía Khổng An Nam cũng lộ ra chút sùng bái.
"Đó là đương nhiên. Khổng sư huynh tuyệt đối được tính là đệ tử nổi trội nhất Quy Tâm tông trong hai năm này của chúng ta. Bất quá ta trước kia chỉ nghe nói, không ngờ hôm nay lại thấy chân nhân, quả nhiên oai hùng bất phàm a."
Nghe được đệ tử chung quanh chính khe khẽ bàn luận về mình, Khổng An Nam cười, hướng chung quanh ôm quyền nói:
"Gặp qua các vị sư đệ của Lam Tâm đường, Khổng An Nam của Thủy Kính đường."
Sau khi chúng đệ tử Lam Tâm đường nghe được liền vội vàng khom người hô:
"Bái kiến Khổng sư huynh."
Khổng An Nam lại chắp tay với đệ tử ở bốn phía rồi quay người nhìn về phía Liễu Tử Câm:
"Sư muội, không phải hai ngày nữa ngươi sẽ xuống núi thí luyện sao? Không ở trong nội đường chuẩn bị mà đến Lam Tâm đường làm gì?"
Không đợi Liễu Tử Câm nói chuyện, Phương Thu Dao đã trả lời trước:
"Chúng ta đến tìm. . . A, hắn đâu rồi?"
Phương Thu Dao ngơ ngác nhìn nơi Giang Bắc Nhiên từng đứng. Người lớn như thế mà đùng cái đã không thấy đâu.
Vào lúc nàng chuẩn bị hỏi một đệ tử Lam Tâm đường khác có thấy Giang sư huynh không thì Liễu Tử Câm kéo nàng về phía sau, thi lễ nói với Khổng An Nam:
"Bái kiến Khổng sư huynh, ta và Thu Dao chỉ đến xử lý chút chuyện, đang chuẩn bị về, không biết sư huynh sao lại tới đây?"
"A, ta à. . . Ta. . . Ta chỉ là vừa vặn đi ngang qua, cảm ứng được khí tức của nên tới nhìn thử."
"Nguyên lai là vậy, nếu sư huynh có chuyện bận thì nhanh đi đi, ta cùng Thu Dao đang chuẩn bị trở về đường."
"Kỳ thật ta cũng đang tính về đường, vừa vặn đi cùng các ngươi."
"Tốt, vậy đi cùng một đoạn đi."
Liễu Tử Câm gật gật đầu, nhìn nơi Giang Bắc Nhiên vừa đứng rồi mới quay người đi.
Một bên khác, Giang Bắc Nhiên đã sớm chuồn tới cửa ra vào của Lam Tâm hiên.
"Hô. . . Không hổ là sư muội có thể dẫn phát Địa cấp trung phẩm, quả nhiên đáng sợ."
Vừa rồi, trong nháy mắt Khổng An Nam rơi xuống, hắn thừa dịp ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía người kia thì nhanh chóng rời đi.
Sở dĩ hắn chạy nhanh như vậy hoàn toàn là vì hắn từng có kinh nghiệm về mặt này rồi!
. . .
Quy Tâm tông có một quy định mà bất kỳ đệ tử nào cũng phải tuân thủ, đó là mỗi hai tháng một lần nhất định phải xuống núi thí luyện, thứ nhất vì để chúng đệ tử không ở mãi trên núi, trừ tu luyện ra thì không biết đối nhân xử thế.
Thứ hai là vì đề cao danh khí của Quy Tâm tông, nói đơn giản là khiến danh hiệu Quy Tâm tông vang danh.
Có vài vị anh hùng làm việc lớn không lưu danh nhưng đệ tử Quy Tâm tông dù không lưu danh cũng lưu lại tông môn của mình chứ.
Nếu một đệ tử Quy Tâm tông tiêu trừ một đám sơn tặc, nhất định chuyện này sẽ được truyền bá ra ngoài, để những người xung quanh đó đều biết là người của Quy Tâm tông tiêu diệt sơn tặc.