Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 29: Hành Hiệp Trượng Nghĩa

Chương 29: Hành Hiệp Trượng Nghĩa
Xem ra ta cảm thấy Tử Câm tỷ bất thường không phải ảo giác, khẳng định hắn đã động tay động chân gì với mấy món đồ này rồi.
Bất quá. . . Hắn đã làm trò gì đã khiến chúng ta hoàn toàn không bị chú ý? Thủ đoạn của vị sư huynh này cũng khá là cao minh đấy.
Dù ý thức được Giang Bắc Nhiên đã động tay động chân với bộ mũ rơm hoặc vải bạt nhưng Phương Thu Dao cũng không tính vạch trần, vì bình thường nàng cũng không thích ánh mắt đầu dục vọng mà những nam nhân kia nhìn mình. Nó khiến nàng rất không thoải mái, ngược lại loại cảm giác không ai nhìn như hiện tại thật sự rất mới lạ.
Được rồi, trước hết bỏ qua cho tên sư huynh nhát gan này, chờ về tông lại tính sổ với hắn sau.
"Ầm!!"
"Loảng xoảng!"
"Loảng xoảng!"
Vào lúc Giang Bắc Nhiên đang tìm khách sạn thì phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vỡ vụn.
Sau đó là thanh âm chanh chua không gì sánh được cùng lúc vang lên.
"Không giao tiền thuê đất cũng dám bày quầy bán hàng ở đây!? Chán sống rồi à?"
Thuận theo nơi vừa phát ra thanh âm kia, chỉ thấy một sạp hàng bán tào phớ bị lật tung lên, nam trung niên nhân mặt đầy râu ria phẫn hận nhìn đám người hùng hổ trước mắt.
"A...Còn dám trừng ta? Ta cho ngươi đi luôn bây giờ!"
Một thanh niên mặc áo vải màu lam gào lên rồi đá nam nhân trung niên nọ.
"A!"
Nam nhân trung niên bị đá trúng đầu kêu thảm một tiếng, sau đó hô:
"Quan phủ thu tiền thuê đất của bọn ta, đám Lưu Tam Đao các ngươi cũng muốn thu tiền thuê đất, bọn ta chỉ là buôn bán nhỏ, lấy đâu ra nhiều tiền như thế cho các ngươi!"
"Ha ha, còn dám mạnh miệng, đánh cho ta!"
Nói xong, một đám thanh niên cùng nhau tiến lên, không ngừng đám đá nam nhân trung niên.
Bạn hàng chung quanh chỉ yên lặng vây xem, thậm chí có người còn lùi lại mấy bước, tựa hồ đã sớm quen mắt loại chuyện này.
"Khinh người quá đáng!"
Lúc này Phương Thu Dao gầm lên một tiếng, liền rút Bạch Hồng Bảo Kiếm của nàng ra.
Đồng thời trước mắt Giang Bắc Nhiên cũng nhảy ra ba lựa chọn.

Lựa chọn một: Trợ giúp chủ quán tào phớ.
Ban thưởng: Ngũ Vận Thổ Nạp Công (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Hỏi thăm khác các chủ quán xung quanh ngọn nguồn mọi chuyện.
Ban thưởng: Đoạt Phách Chỉ (Hoàng cấp trung phẩm).
Lựa chọn ba: Rời xa nơi đây.
Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ ngẫu nhiên.
Trải qua nhiều năm lịch luyện, Giang Bắc Nhiên biết rõ một đạo lý, đó là vĩnh viễn không nên coi thường bất cứ người nào, dù là một tiểu nhân vật có tu vi thua xa ngươi, một khi đối phương hận lên, chuyện gì cũng làm được, hạ độc, thuê sát thủ, gài bẫy, khó lòng phòng bị.
Uy hiếp từ một người đã lớn như vậy thì càng không cần nói tới bang phái. Bất kỳ khu vật nào đều có bang phái ít nhiều hoặc có bối cảnh hoặc có thủ đoạn khó nói, bằng không đã sớm bị tiêu diệt rồi.
Dưới tình huống Giang Bắc Nhiên xác định, thế giới này tuyệt đối nhằm vào hắn, các loại xác xuất dù là nhỏ nhất đều xảy ra được. Tỷ như có ít người ngoài mặt bình thường với hắn nhưng phía sau lại có một ca ca cấp bậc Huyền Vương chẳng hạn, việc này không phải nói đạo lý là được.
Cho nên đối với Giang Bắc Nhiên mà nói, những lựa chọn như trước mắt hắn đã sớm tập thành quen. Cơ hồi trong mỗi thành trấn đều sẽ có một ít lão đại chỉ giàu có hoành hành hoặc một ít tranh đấu tàn nhẫn của du hiệp.
Du hiệp này dù có chữ hiệp nhưng kỳ thật đều là một đám vô lại. Đa phần đều lấy mạnh hiếp yếu, hiếp đáp đồng hương, bất quá có khi sẽ trọng tình trọng nghĩa.
Lần đầu gặp những du hiệp này, Giang Bắc Nhiên cảm thấy họ như những Lương Sơn hảo hán, giúp đỡ dân chúng đánh cẩu quan, uống rượu không trả tiền, thậm chí ác liệt hơn còn có vài tiệm bánh bao thịt người hoặc làm những chuyện như trộm gà bắt chó các kiểu.
Nhưng những việc này cũng không ảnh hưởng đến việc hành hiệp của họ.
Hắn vẫn chọn lựa chọn số 3 như cũ, vì thế kéo Phương Thu Dao chuẩn bị lao ra lại:
"Ta đã nói rất nhiều lần, không có lệnh của ta, không được hành động thiếu suy nghĩ."
Phương Thu Dao bị níu lại không cam lòng, quay đầu hung hăng trừng Giang Bắc Nhiên một cái:
"Uổng công ngươi là đệ tử Quy Tâm tông, chẳng lẽ hành hiệp trượng nghĩa không phải bản phận của chúng ta sao!?"
Giang Bắc Nhiên biết Phương Thu Dao sẽ phản ứng như vậy liền đáp:
“Sở dĩ sư phó các ngươi giao các ngươi cho ta là muốn ta dạy các ngươi, hành hiệp trượng nghĩa trên Huyền Long đại lục này đến cùng là thế nào."
"Hừ! Ta thấy ngươi căn bản là nhát gan sợ phiền phức!"
Lúc này Liễu Tử Câm mới tiến lên một bước, giữ chặt Phương Thu Dao và nói:
"Thu Dao, chúng ta mới đến, chưa quen với cuộc sống nơi đây, không có kinh nghiệm giang hồ gì, trước hết cứ nghe Giang sư huynh nói xong đã."
"Ta. . ."
Phương Thu Dao nghe xong thì hít sâu một hơi, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, xụ mặt lần nữa đứng sau lưng Giang Bắc Nhiên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất