Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 63: Trương Hạc Khanh

Chương 63: Trương Hạc Khanh
"Cạch . . . cạch . . cạch. . .”
Trong căn phòng an tĩnh, chỉ có thanh âm hai quân trắng đen phát ra khi được đặt lên bàn cờ. Lúc đánh cờ hai bên đều vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn hơi nặng nề.
Cứ như vậy qua một canh giờ, rốt cục ván cờ cũng kết thúc.
"Hô. . ."
Trình lễ đường thở dài một hơi, giơ tay cầm chén trà nóng bên cạnh thổi thổi rồi uống. Giang Bắc Nhiên thì tự giác phụ trách đếm cờ.
Gom cờ lại, Giang Bắc Nhiên bắt đầu đếm.
"Hắc kỳ 177 con, bạch kỳ chỉ còn 136 con. Trình lễ đường, ngài thắng bốn mươi mốt con."
"Ha ha ha."
Trình lễ đường nghe xong cất tiếng cười to:
"Thế nào, chiêu mười bảy chấp mười bảy này của ta, ngươi đã nắm bắt được chút nào chưa.”
"Trình lễ đường lợi hại hơn ta nhiều, ta vốn cho rằng chiêu Nhạc vị lạc tử có thể ngăn ngài tiến công, mà chiêu này của ngài dù chưa cứu sống hoàn toàn Đại Long nhưng lại chiếm tiện nghi, đánh ta không kịp trở tay, quả thực lợi hại."
*Chỗ này nói về đánh cờ mình không hiểu lắm. Bạn nào hiểu hãy bình luận mình biết nhé.
"Ha ha ha ha!"
Trình lễ đường nghe Giang Bắc Nhiên thổi phồng mình như thế thì rất hài lòng. Hắn vuốt râu nói:
"Đánh cờ cùng tiểu tử ngươi rất thú vị. Ngươi biết mình thua ở đâu, không giống mấy đồ đần còn lại."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì chắp tay trả lời:
"Học sinh chỉ biết thua ở đâu thôis, không biết giải thích thế nào, vẫn hy vọng lễ đường có thể chỉ điểm một hai."
"Tốt, vậy đánh thêm một ván nữa!"
Ban đêm, giờ Sửu ba khắc, dưới ánh nến vàng là Giang Bắc Nhiên đang đánh cờ cùng Trình lễ đường.
Sau khi thua trận, Giang Bắc Nhiên lau mồ hôi rịn ra trên trán rồi nói:
"Lễ đường, chiêu Khảm này biến hóa vô thường khiến học sinh chỉ có thể bó tay chịu trói. Xin lễ đường đồng ý cho ta bế quan một tháng, nghiên cứu tinh tường."
Cái gọi là bế quan kỳ thật là “xin nghỉ phép”. Tỷ như có đệ tử nào cảm thấy trong một tháng tới mình sẽ đột phá, người này có thể xin sư phụ hoặc nghiệp sư của mình được bế quan. Nếu thông qua được, trong tháng này không cần làm nhiệm vụ, cũng không cần xuống núi thí luyện, chỉ là mỗi năm nghỉ được một lần thôi, quy định này Giang Bắc Nhiên có chút tiếc nuối.
Trình lễ đường thấy vẻ mặt sùng bái không gì sánh được của Giang Bắc Nhiên, lập tức nở hoa trong lòng, lúc này mới gật đầu nhận lời:
"Được, ta đồng ý."
"Đa tạ Trình lễ đường."
Giang Bắc Nhiên cao hứng thở dài.
"Lại thêm một ván nữa?"
Trình lễ đường vuốt bàn cờ nói.
"Tạ lễ đường chỉ giáo!"
Vì cái gọi là kỳ phùng địch thủ chính là chuyện vui lớn trong nhân sinh, Giang Bắc Nhiên cùng Trình lễ đường cứ vậy mà "ác chiến" suốt đêm, dù đến sáng vẫn như cũ không chút bối rối.
"Đông đông đông….."
"Lương Ký a, Bắc Nhiên có ở đây không?"
Trong lúc Trình lễ đường và Giang Bắc Nhiên đang nhíu mày nghiên cứu bàn cờ, cửa ra vào đột nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa, sau đó là thanh âm vô cùng quen thuộc với cả hai.
Không thể nào. . . là đường chủ đích thân đến?
Tuy nói Giang Bắc Nhiên đã sớm nghĩ đến hôm nay sẽ có người tìm mình nhưng không ngờ lại là đường chủ đại giá lâm quang lâm.
Trình Lương Ký tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng của Giang Bắc Nhiên, trực tiếp đáp:
"Đang đánh cờ cùng ta."
"Vậy ta vào đây."
Trương Hạc Khanh nói xong thì đẩy cửa tiến vào.
"Bái kiến đường chủ."
Thấy Trương Hạc Khanh vào phòng, Giang Bắc Nhiên lập tức đứng dậy hành lễ.
"Ừm."
Trương Hạc Khanh mỉm cười gật đầu, nói tiếp:
"Bắc Nhiên a, trước ngươi nghỉ ngơi một lát, đi theo ta một chuyến."
Giang Bắc Nhiên và Trình Lương Ký nghe xong thì không khỏi sững sờ, vô cùng kinh ngạc, vì trong Lam Tâm đường có một quy củ bất thành văn, chỉ cần không phải chuyện quan trọng liên quan đến mạng người thì phải chờ đối phương đánh cờ xong mới tính tiếp. Vậy mà lần này đích thân đường chủ lại tới cắt ngang trận cờ của họ.
"Bắc Nhiên, ngươi phạm tội?"
Sau khi kinh ngạc xong, Trình Lương Ký nhìn Giang Bắc Nhiên mà hỏi. Nếu không hắn thật sự nghĩ không ra vì sao đường chủ lại không cho hắn mặt mũi gì thế này.
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì vội lắc đầu:
"Tuyệt đối không có, ta luôn trung thực, làm tròn bổn phận, sao có thể phạm tội được?"
Trương Hạc Khanh nghe xong thì cười ha ha một tiếng, vỗ vai Giang Bắc Nhiên:
"Không cần khẩn trương, ngươi đi theo ta là được."
Thấy Trương Hạc Khanh cười, Giang Bắc Nhiên đã đoán được hắn cần làm gì rồi:
"Đường chủ, hôm qua ta và Trình lễ đường đánh cờ đến chỗ tinh diệu, Trình lễ đường đã cho phép ta bế quan một tháng. . ."
Giang Bắc Nhiên mới nói được phân nửa thì tiếng của Trương Hạc Khanh vang lên trong tai hắn.
"Bớt dùng mấy lý do này thoái thác qua loa với ta, mau đi theo ta, nếu không sau này ngươi đừng mong chiếm được chỗ tốt nào từ ta.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất