Chương 70: Ngô Thanh Sách
Đường Thính Song nhìn hai mắt sáng ngời của Lịch Phục Thành thì không khỏi che miệng cười:
"Bất quá từ khi gặp được vị Vương sư huynh kia, chúng ta cứ như chuyển vận vậy. Một đường tới Lạc Hà trấn không gặp chuyện gì nữa. Hôm nay xuất thủ tương trợ không chỉ có không có rước thêm phiền phức, còn kết giao được một vị đại hiệp."
"Đúng vậy a!"
Lịch Phục Thành liên tục gật đầu:
"Chờ sau này chúng ta đứng vững gót chân ở chỗ này, phải tới Quy Tâm tông hảo hảo mà bái tạ Vương huynh."
. . .
"Hắt xì!"
Giang Bắc Nhiên đang luyện chế đan dược phía sau núi hắt hơi một cái.
Thật là, sao gần đây cứ có người ở sau lưng nói ta đẹp trai chứ nhờ.
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một câu trong lòng, tiếp tục thôi diễn hỏa diễm màu xanh tím dưới đan lô.
Hôm nay hắn tuần sơn nhận được năm lần điểm luyện đan khiến hắn có chút mừng rõ, lập tức đi tới “trụ sở bí mật” phía sau Lam Tâm đường cảm thụ sự thay đổi.
Khi hỏa diễm dần ổn định lại, Giang Bắc Nhiên lấy các loại vật liệu tương ứng từ trong Càn Khôn giới ném vào lò đan.
Một lần luyện cứ thế luyện đến hừng đông luôn, mùi thơm thảo dược truyền ra từ trong đan lô, Giang Bắc Nhiên hài lòng nhẹ gật đầu.
"Đương ~"
"Đương ~"
"Đương ~ "
Đột nhiên, âm thanh vang vọng kéo dài phát ra từ ngọn núi ở giữa Quy Tâm tông.
Hả? Tiếng chuông triệu tập đệ tử, đã xảy ra chuyện gì rồi? Được rồi, cũng không liên quan gì tới ta.
Trước đó Giang Bắc Nhiên đã xin bế quan. Trong lúc đó, từ khi tông phái xảy ra chuyện liên quan tới sinh tử tồn vong, hết thảy hắn đều có thể không tham gia. Đối với hắn hiện tại mà nói, luyện xong một lò Trùng Cổ Đan này mới là chính sự hàng đầu.
. . .
Cùng lúc đó, không lâu sau khi tiếng chuông vang lên, tất cả đệ tử trẻ tuổi trong Quy Tâm tông đều hội tụ tại Liên Hoa phong, tự xếp thành hàng theo thứ tự.
Các đệ tử đang đoán vì sao hôm nay lại triệu tập mình thì đột nhiên thấy năm bóng người đi lên đài cao bằng đá.
"Nguyên lai là đám Ngô sư huynh trở về, nhìn điệu bộ này, chiến tích năm nay của tông chúng ta khẳng định rất tốt."
"Ngô sư huynh là ai?"
"Ngô sư huynh mà ngươi cũng không biết? Vừa vào tông hai năm trước, Diêm Vương Tiêu - Ngô Thanh Sách. . ."
"Nha! Nguyên lai hắn chính là vị Diêm Vương Tiêu kia! Ta đã nghe qua danh hào của hắn. Mấy tháng trước lúc ta xuống núi, tiên sinh kể chuyện có nói tới hắn. Nói chỉ cần là người hắn muốn giết, dù trốn trong vạn người cũng chẳng thoát được. Vì đối phương đã bị diêm vương ghi tên lại.”
"Tính ra ngươi cũng có chút kiến thức."
"Sư huynh, vậy ngươi biết sư tỷ đứng bên cạnh Ngô Thanh Sách là ai không?”
Sư huynh kia nghe xong lập tức vỗ vào gáy hắn.
"Ôi, đau quá, sư huynh, sao ngươi đánh ta?"
"Nhìn ngươi đi, tròng mắt sắp rơi xuống đất rồi."
Nói xong, hắn nhìn chung quanh một chút, sau đó nhỏ giọng:
"Đợi kết thúc rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết, hiện tại im lặng đi."
"Vâng. . ."
. . .
Trong âm thanh bàn luận khe khẽ, hương trưởng Ngô Thu Phảng đi lên đài cao:
"Trong đại hội luận võ giữa các tông phái tại Giang Bắc lần này, Quy Tâm tông ta có năm tên đệ tử biểu hiện xuất chúng, đoạt được thành tích ưu dị, Ngô Thanh Sách, đệ tử của Loạn Tinh đường đứng đầu!”
"Oa!"
Các đệ tử dưới đài không ngừng hoan hô.
Luận võ mỗi năm của Giang Bắc có thể xem là thịnh sự, được các đại tông phái vô cùng coi trọng. Dù sao đây cũng là việc ảnh hưởng tới thanh danh, thanh danh đi liền với tiền tài, tiền tài lại tạo ra tài nguyên. Theo lời Giang Bắc Nhiên mà nói, trận đấu này chắc khác nào một kỳ thi đại học cả. Người đạt được “thủ khoa” sẽ nhận được vô số khen thưởng và tài nguyên của tông môn.
…
Sau nửa canh giờ, đại hội khen ngợi kết thúc. Ngô Thanh Sách dẫn đầu năm đệ tử tinh anh từ từ đi xuống đài cao.
"Hiện tại Ngô sư huynh nghiễm nhiên trở thành đệ tử trẻ tuổi nhất của khu Giang Bắc a, quá lợi hại."
"Ai, thật hâm mộ, không biết khi nào ta mới có thể có bản lĩnh như Ngô sư huynh."
"Khí tràng của Ngô sư huynh thật mạnh a. . . Ta thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn."
Một đám đệ tử Quy Tâm tông nhìn Ngô Thanh Sách dẫn đầu, không ngừng nghị luận. Giọng nói tràn đầy hâm mộ và tôn kính, nhưng trừ những đệ tử ôm giấc mộng trở thành cường giả này thì vẫn có vô số đệ tử khác hoặc quang minh chính đại hoặc làm bộ lơ đãng nhìn về phía phía vị sư tỷ đang mỉm cười dịu dàng đi theo sau Ngô Thanh Sách.
Nụ cười kia phảng phất như tinh linh bay trên hồ nước, khiến người ta nhìn một cái liền hãm sâu vào trong đó, khó mà kiềm chế được.
Năm người cứ thế hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của chúng đệ tử, bấy giờ chúng đệ tử mới dần thu hồi tầm mắt, nhưng trong lòng lại thầm khắc xuống một cái tên.