Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 85: Bình Thưởng Nàng Không Phải Như Thế

Chương 85: Bình Thưởng Nàng Không Phải Như Thế
Hiểu rõ tính cách Giang Bắc Nhiên nên Vu Mạn Văn không nhiều lời. Nàng vừa dự định rút tay về thì bị Thi Phượng Lan bắt được, trong miệng còn nỉ non:
"Cha. . . Để ta chơi một chút đi, chút nữa thôi, xin ngài mà."
Mắt thấy tràng diện lại sắp mất khống chế, Giang Bắc Nhiên lập tức chắp tay nói:
"Vu hộ pháp, hôm nay đệ tử không ở thêm nữa, chúng ta. . ."
"Ngươi chờ chút."
Vu Mạn Văn đột nhiên lên tiếng đánh gãy lời Giang Bắc Nhiên.
"Ây. . . Không biết Vu hộ pháp còn chuyện gì muốn phân phó?"
"Đường. . . Đường chủ nàng. . . bình thường không phải như thế đâu."
Vào lúc đó, hai lựa chọn xuất hiện trước mắt Giang Bắc Nhiên.
Lựa chọn một: Nghe Vu Mạn Văn nói tiếp.
Ban thưởng: Lăng Tiêu Thủ (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: "Còn lại giao cho Vu hộ pháp, đệ tử đi trước một bước."
Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.
Quả quyết lựa số hai, Giang Bắc Nhiên trực tiếp chắp tay:
"Còn lại giao cho Vu hộ pháp, đệ tử đi trước một bước."
Hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm cất rượu.
"Ai. . . ! ?"
Vu Mạn Văn thấy Giang Bắc Nhiên không quay đầu mà đi khỏi chính sảnh, nàng nhất thời có chút sửng sốt.
"Hắn thật đúng là. . . không giống với các đệ tử bình thường a."
Hôm sau, vào giờ học buổi sáng, Liễu Tử Cầm đi tới trước cổng Thính Vũ hiên thì thấy được ba tỷ muội Ngu gia đang chậm rãi đi tới.
Bốn người gặp nhau thì lên tiếng chào hỏi, sau đó biểu lộ đều là mất mát, thở dài.
Hôm qua năm người các nàng một mực chờ đến khuya, nhưng không đợi được sư huynh đi ra, vì các nàng đứng cửa ra vào Kính Hoa viên quá lâu nên dần bị mấy vị sư huynh chú ý tới, từng người chạy tới hỏi thăm các nàng đứng đây làm gì.
Cuối cùng năm người chỉ có thể coi như thôi, từ bỏ suy nghĩ chờ tiếp.
"Nếu không lần sau chúng ta tới cửa ra vào Lam Tâm đường đứng đợi, làm bộ ngẫu nhiên gặp sư huynh đi? Dù sao chúng ta đóng kịch cũng rất tốt, đổi thành cách nói khác là được.”
Ngu Quy Thủy nhỏ giọng đề nghị.
"Tán thành!"
Ngu Quy Chủy cùng Ngu Quy Miểu đồng thời nhấc tay hô.
Liễu Tử Câm lại lắc đầu:
"Được rồi, khẳng định như vậy sẽ bị sư huynh mắng, nhưng chờ lần sau có thời gian thích hợp hơn sẽ đi. Được rồi, mau đi thôi, tới giờ vào lớp rồi.”
"Được a.”
Ba tỷ muội đi theo Liễu Tử Câm vào Thính Vũ hiên.

Kết thúc một ngày ngày học vất vả, đệ tử của Mặc Ngữ đường chính dọn dẹp sách vở, chuẩn bị cho tiết luyện tập sau đó.
“Mộc Mộc ~ chúng ta cùng đi đi.”
Một nữ đệ tử mặc sa y màu lam cách đó không xa mặc đi đến trước mặt Lâm Du Nhạn hô.
"Tốt, chờ ta một lát."
Lâm Du Nhạn vừa thu dọn đồ vừa nói.
"A ~ ta khỏe rồi, quả nhiên nụ cười của Mộc Mộc như thuốc cứu mạng người vậy.”
"Bớt khoa trương đi."
Lâm Du Nhạn nói xong thì cất bút lông vào Càn Khôn giới, đứng lên:
"Được rồi, đi thôi."
Chờ Lâm Du Nhạn rời khỏi Tĩnh Dật hiên, đám nam đệ tử nhìn theo bóng lưng các nàng, lộ ra thần sắc hâm mộ.
Ta cũng muốn kết bạn cùng về mới nàng a.
Lam Du Nhạn chưa đi được mấy bước khỏi Tĩnh Dật hiên đã thấy mấy nữ hài tuổi còn nhỏ kết bạn chạy tới.
"Lâm sư tỷ!"
"Là các ngươi hả, sao thế?"
Lâm Du Nhạn mỉm cười nhìn về phía mấy tiểu sư muội vừa chạy tới.
Thấy Lâm Du Nhạn nhìn mình, tiểu sư muội dẫn đầu có chút khẩn trương, từ ngữ chuẩn bị từ trước có phần không nói ra được.
Đám sư muội sau lưng gấp tới mức liên tục kéo góc áo nàng.
Dường như đã quen với tình cảnh này, Lâm Du Nhạn cười nói:
"Đừng vội, từ từ suy nghĩ."
"Ừng ực. . ."
Lâm Du Nhạn nuốt một ngụm nước miếng, được sư muội an ủi nên lấy hết dũng khí lấy một cái hộp gấm ra:
"Lâm sư tỷ, rất cảm tạ ngài đã cho chúng ta điểm tối đa, rõ ràng chúng ta vẫn luôn cản trở ngài. . . Đây một chút tấm lòng của đám bọn ta, hy vọng sư tỷ ngài sẽ thích."
"Ta cảm thấy biểu hiện của các ngươi rất tốt a, so với lần đầu ta xuống núi thí luyện năm đó thì thông minh hơn nhiều.”
Lâm Du Nhạn nói xong liền nhớ tới “lần đầu” của mình là được sư huynh dẫn đạo, khi đó sư huynh đem tới cảm giác rất an toàn cho nàng.
A ~ sư huynh.
Lâm Du Nhạn nhớ tới dung mạo như điêu khắc của Giang Bắc Nhiên, trong lúc nhất thời không khỏi ngây dại.
Đám đệ tử đi chung quanh bỗng dừng bước lặng lẽ nhìn Lâm Du Nhạn, nhao nhao hít sâu một hơi.
"Quá đẹp. . . Không biết nàng nghĩ gì lại có biểu lộ si say như thế, còn óng ánh hơn so với bảo thạch nữa.”
"Mộc Mộc, Mộc Mộc? Ngươi sao thế?”
Thấy Lâm Du Nhạn chậm chạp không phản ứng, nữ đệ tử mặc sa y màu lam lay nhẹ ống tay áo của nàng.
"A, thật có lỗi, đột nhiên nghĩ đến vài hồi ức tốt đẹp nên có chút thất thần."
Lâm Du Nhạn nhận lấy hộp gấm rồi hỏi:
"Ta có thể mở ra nhìn được không?"


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất