Chương 90: Biết Tin
"Được, chương trình học hôm nay trước hết dừng ở đây. Ngoài ra ta có chuyện muốn tuyên bố một chút, ba ngày sau chúng ta sẽ có một trận đấu hữu nghị với Lam Tâm đường. Đến lúc đó hi vọng mọi người biểu hiện tốt một chút, đừng khiến thanh danh Thủy Kính đường chúng ta giảm sút.”
"Hả! ? Thi đấu hữu nghị?"
"Thắng rồi có thưởng không?"
"Lam Tâm đường rất lợi hại phải không? Vì sao đột nhiên tổ chức thi đấu hữu nghị với họ."
. . .
Nghe chấp đường nói xong, một đám đệ tử Thủy Kính đường phía dưới nhao nhao hiếu kỳ đặt câu hỏi.
Nhưng lúc này, Liễu Tử Câm hoàn toàn sửng sốt.
Giang sư huynh. . . Không phải là đệ tử của Lam Tâm đường sao! ?
"Tử Câm tỷ, Tử Câm tỷ."
Vào lúc Liễu Tử Câm đang ngây người, nàng nghe được tiếng kêu của Phương Thu Dao, ghé mắt qua nhìn thì thấy thần sắc đối phương trông còn kích động hơn cả nàng.
"Ừm."
Liễu Tử Câm đương nhiên hiểu ý Phương Thu Dao, nàng mỉm cười gật đầu.
Lúc này, chấp đường trên đài dùng thước gõ hai lần lên bàn:
"An tĩnh!"
Trong nháy mắt, các đệ tử phía dưới im bặt.
"Ồn ào, còn thể thống gì."
Nhíu mày phê bình một câu, chấp đường mới nói tiếp:
"Sở dĩ tổ chức trận đấu hữu nghị này bởi vì đường chủ muốn hợp tác với Lam Tâm đường, cùng nhau phát triển, học hỏi lẫn nhau."
Ai! ! ? ?
Mắt đẹp của Liễu Tử Câm cơ hồ muốn trợn tròn.
Chẳng lẽ lòng thành tâm của chúng ta đã cảm động trời cao ư?
Hai ngày nay, năm người các nàng năm vẫn luôn đắm chìm trong sự hối hận vì không chờ được sư huynh lần trước. Họ cho rằng còn phải đợi rất lâu, nhưng chẳng ngờ lại tới nhanh và mãnh liệt thế này!
Phương Thu Dao chỉ hận không thể đi qua nắm lấy vai Liễu Tử Câm, hung hăng lắc lắc hai lần, rồi ôm nàng ấy xoay tròn 720 độ.
Trong tâm tình vô cùng kích động, Liễu Tử Câm và Phương Thu Dao kiên nhẫn lắng nghe những gì chấp đường, đến cuối cùng tuyên bố tan học.
Chờ chấp đường vừa đi, âm thanh thảo luận tràn ngập bên trong Thính Vũ hiên, nhao nhao kể cho nhau nghe những gì mình biết được về Lam Tâm đường.
Mà Liễu Tử Câm thì cùng Phương Thu Dao chạy ra ngoài, bất quá không cao hứng chưa được bao lâu, cả hai đã thấy ba đạo thân ảnh giống nhau như đúc lao tới chỗ mình.
"Tử ~ Câm ~ tỷ ~"
Ngu Quy Thủy dẫn đầu vừa chạy vừa hô.
"Chậm chút, chậm chút, chúng ta biết hết rồi."
Liễu Tử Câm cười khua tay.
Sau khi ba người nghe được thì cùng nhau đi tới gần Liễu Tử Câm.
"Cũng đúng dịp quá nhỉ, trong tông môn nhiều đường như vậy, hết lần này tới lần khác lại chọn trúng Lam Tâm đường để hợp tác."
"Cái này nhất định là duyên phận rồi."
"Đúng đúng đúng, lần này rốt cục cũng có thể quang minh chính đại gặp sư huynh."
Ba người hưng phấn như thế khiến có vài đệ tử đi ra từ Thính Vũ hiên liên tiếp quay đầu lại nhìn. Thấy thế, Liễu Tử Câm lập tức ra thủ thế im lặng với các nàng.
"Xuỵt. . ."
Ba tỷ muội Ngu gia nghe xong lập tức che miệng lại gật đầu.
Thả tay xuống, Liễu Tử Câm nhỏ giọng nói:
"Ta cảm thấy chúng ta nên đi gặp Lam Tâm đường trước, họp bàn về việc này."
"Họp?"
Phương Thu Dao nghi ngờ hỏi:
"Thảo luận về cái gì?"
"Ừm. . ."
Liễu Tử Câm nghĩ nghĩ rồi đáp:
"Thảo luận xem khi tiếp xúc với các sư huynh, nên chú ý phương diện nào.”
"A ~"
Ba tỷ muội Ngu gia đồng thời lắc lư cái đầu nhỏ, sau đó thay phiên nhau giơ tay lên.
"Ta sẽ đem bánh ngọt!"
"Ta sẽ đem trà!"
“Ta sẽ đem lư hương!"
"Lư hương làm gì?"
Phương Thu Dao kỳ quái hỏi.
"Cho có không khí a."
Ngu Quy Miểu đáp.
"Nha. . . nếu vậy thì tới phòng ta trò chuyện đi. Thu Lan cùng phòng của ta vừa vặn đã xuống núi thí luyện rồi. Bây giờ ta chỉ ở có một mình thôi.”
Nói xong, bốn đôi mắt đồng thời nhìn về phía Liễu Tử Câm.
Liễu Tử Câm mỉm cười:
"Quyết định vậy đi, vậy…. giờ Tuất chúng ta tụ họp tại phòng của Thu Dao.”
"Đồng ý!"
. . .
Bầu trời dần kéo rèm, vô số ngôi sao ló dạng, phát ra tinh huy lóng lánh.
Dưới trời sao, ba đạo thân ảnh lén lút đi vào một gian phòng nhỏ, người cầm đầu vừa giơ tay lên, lại có chút nghi hoặc quay đầu lại hỏi:
"Hai ngắn một dài đúng không?"
Hai người phía sau cúi đầu suy tư một lát, sau đó đáp:
"Hẳn trước hai nhanh trước một lát nữa mới gõ cái thứ ba.”
"A ~ thông minh."
"Hắc hắc."
Giải quyết xong vấn đề, người dẫn đầu người xoay người vươn tay gõ hai cái lên cửa, đợi hồi lâu mới gõ cái thứ ba.
Không lâu sau, từ trong phòng truyền ra một câu.
"Lương hương cảnh đêm."
Người dẫn đầu lập tức trả lời:
"Mênh mông tinh thần."
Tiếp đó, tiếng két cạch vang lên, cửa mở, ba đạo thân ảnh trước sau dò xét một lượt, thấy phía sau không có ai mới nối đuôi nhau tiến vào.
"Oa, các ngươi cũng quá khoa trương rồi, kiếm đâu ra y phục dạ hành vậy?"
Nhìn ba tỷ muội Ngu gia mặc áo dạ hành, Liễu Tử Câm không khỏi cười ra tiếng.
"Không phải trong tiểu thuyết đều nói đại hiệp sẽ mặc y phục dạ hành đi hành hiệp trượng nghĩa sao, cho nên chúng ta liền làm theo, lo trước khỏi hoạ nha."
Ngu Quy Thủy vừa nói vừa kéo khăn che mặt màu đen xuống:
"Bất quá so với mũ rơm sư huynh cho lần trước, bộ y phục dạ hành này còn kém xa."