Chương 95: Xin Lỗi Và Tha Thứ
"Đại! Đại! Đại! Đại! ! ! Ai nha! ! !"
Hoàng hôn ảm đạm, ánh tà dương đỏ quạch như máu, Vu Mạn Văn kéo thân thể mệt mỏi trở lại Kính Hoa viên thì nghe được tiếng gào thét hưng phấn không gì sánh được của đường chủ nhà mình.
Liên tưởng tới thảm cảnh phải xã giao cả ngày nay của mình, Vu Mạn Văn nắm chặt nắm đấm vọt vào.
"Đường chủ!"
Một tiếng quát lớn vang lên, hai người đang lắc lư trong phòng đồng thời dừng lại.
"Khục. . ."
Thi Phượng Lan ho nhẹ một tiếng, xoay khuôn mặt bị dán đầy giấy nhìn về phía Vu Mạn Văn:
"Vu hộ pháp trở về rồi. Hôm nay vất vả ngươi."
Vu Mạn Văn hít sâu một hơi, bước nhanh đến trước mặt Thi Phượng Lan:
"Đường chủ, không phải ngươi đã đồng ý với ta, không hồ nháo với đệ tử nữa à."
"Không có hồ nháo. . . Chỉ chơi một chút thôi, ta cũng nghe lời ngươi nói, hôm nay không uống rượu."
Tiểu Đóa nghe thế thì cố nén không cười ra tiếng, đâu ra đường chủ nghe lời không uống rượu, rõ ràng vì Giang sư ca đã ra điều kiện chơi trò chơi không được uống rượu kia mà.
Thấy Thi Phượng Lan chịu thua, Vu Mạn Văn quét mắt về phía Giang Bắc Nhiên:
"Còn có ngươi! Sao ngươi lại bồi đường chủ làm loạn, trước đó ta đã nói với ngươi thế nào."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì lắc lắc mấy cách, đặt cái chung lên bàn, hỏi Thi Phượng Lan:
"Đại. . . Hay tiểu?"
"Tê. . ."
Thấy Giang Bắc Nhiên làm lơ Vu Mạn Văn đang tức giận, Thi Phượng Lan mở to hai mắt, không biết nên làm gì tiếp.
Thấy Thi Phượng Lan không đáp, Giang Bắc Nhiên lắc lắc cái hộp:
"Không chơi nữa hả? Vậy đệ tử xin phép cáo từ trước."
Nói xong thì đứng dậy muốn rời đi.
"Ai ! Chờ chút, chơi tiếp! Ta chọn đại! Lần này nhất định là đại!"
Giang Bắc Nhiên nghe xong mở thì mở cái chung ra, bên trong là 1, 3, 5.
"1, 3, 5, tiểu a."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì không chút lưu tình dán thêm tờ giấy nữa lên mặt Thi Phượng Lan.
"Đáng giận! Để ta lắc!"
Thi Phượng Lan vừa vươn tay muốn chộp lấy cái hộp thì cảm nhận được cỗ khí thế từ phía sau khiến nàng chấn có chút chột dạ.
"Nếu không. . . Mạn Văn ngươi tới chơi cùng chúng ta đi?"
Thi Phượng Lan cười quay đầu lại hỏi.
Vu Mạn Văn không trả lời Thi Phượng Lan, trực tiếp tiến lên đập bàn nói với Giang Bắc Nhiên:
"Giang Bắc Nhiên, ngươi có ý gì?"
Giang Bắc Nhiên bình tĩnh uống một ngụm trà, dùng tay làm dấu mời ngồi với Thi Phượng Lan:
"Đến ngươi."
Nhưng không đợi Thi Phượng Lan trả lời, Vu Mạn Văn đã đứng trước người Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Giang Bắc Nhiên, ta nói chuyện với ngươi!"
Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Vu Mạn Văn một chút, mở miệng:
"A, ta không muốn để ý đến ngươi."
Tình cảnh này khiến Thi Phượng Lan cùng thị nữ Tiểu Đóa hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ôm nhau núp vào trong góc, nhỏ giọng hỏi:
"Họ đang cãi nhau hả?”
"Ừ. . . Hẳn là thế."
Tiểu Đóa gật đầu.
Thấy Giang Bắc Nhiên trả lời trực tiếp như vậy, Vu Mạn Văn đang tức giận bình tĩnh lại.
"Ngươi vì chuyện hai đường hợp tác mà khó chịu?"
"Không sai."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Ta đây đều vì tốt cho ngươi, giúp ngươi có cái bàn giao lại với vị đường chủ kia."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì mỉm cười, đặt chén trà xuống:
"Ừm, ngươi có thể cho là ta đang cố tình gây sự đi."
"Ngươi!"
Vu Mạn Văn lần nữa bị nghẹn họng:
"Vậy ta xin lỗi."
"Ta không nhận."
"Vì sao!"
"Vì sao ngươi xin lỗi, ta lại phải tha thứ cho ngươi?"
Đối mặt với câu hỏi này của Giang Bắc Nhiên, Vu Mạn Văn suy nghĩ kỹ một chút rồi mới đáp:
"Nhưng ta không thấy làm vậy có gì quá đáng cả.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì đứng lên, đáp:
"Đầu tiên, ta cực kỳ cảm tạ Vu hộ pháp đã quan tâm ta như vậy. Nhưng ta vốn đã thẳng thắn nói chuyện với ngươi rồi, cũng biểu thị không muốn thi đấu diễn ra. Khi đó ngươi đã đồng ý sẽ không can thiệp vào chuyện này nữa.”
"Nhưng lần này hành vi của ngươi dù xuất phát từ nguyên nhân gì cũng khiến ta rất không thích. Vì thế, ta thật sự không thể nói chuyện với ngươi như một trưởng bối mà ta kính mến tiếp được.”
Ngữ khí của Giang Bắc Nhiên khi nói nghe thì bình thản nhưng lại khiến Thi Phượng Lan cùng Tiểu Đóa đang ôm nhau run cầm cập.
"Ừng ực. . ."
Thi Phượng Lan nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng hỏi:
"Người bình thường sẽ nói trực tiếp như vậy à. . ."
Tiểu Đóa nghe xong thì lắc đầu.
Vu Mạn Văn nghe Giang Bắc Nhiên nói xong thì không khỏi ngơ ngác. Sở dĩ lần này nàng đồng ý cho hai đường hợp tác vì thật sự có chút muốn đùa giai. Nàng còn muốn truyền cảm hứng cho Giang Bắc Nhiên nữa.
Thế nhưng nàng hoàn toàn không ngờ lần này Giang Bắc Nhiên lại phản ứng lớn như vậy.
"Ta. . ."
Vu Mạn Văn khẽ mở miệng thơm nhưng không biết nên nói gì, vì Giang Bắc Nhiên đã nói rõ hắn không muốn xuất đầu lộ diện, vậy mà nàng lại như không quan tâm, luôn muốn áp đặt đối phương.