Chương 181: Cảnh giới Trúc Cơ đã gặp phải “sét đánh”? (2)
Chẳng lẽ cũng vì bản Thánh tử phong hoa tuyệt đại, thiên tư vô song, khí độ bất phàm, kinh tài tuyệt diễm nên bị thiên đạo kỳ thị hay sao?
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên yên lặng đặt Liên Xạ Thần Thương ở ven đường, những Phá Yêu Thương vốn xoay quanh cơ thể cũng thu hồi tất cả lại.
Khi trời có sét phải cố gắng rời xa những đồ vật kim loại, không được đứng ở nơi trống trải, nhanh chóng tìm chỗ trú an toàn.
Đây là thầy giáo ở tiểu học dạy cho hắn.
Thẩm Thiên tự an ủi mình trong lòng, không nên quá lo lắng, vạn nhất lôi kiếp không phải của bản Thánh tử cũng nên!
Việc cần bây giờ là nhanh chóng tìm nơi trú ẩn an toàn, nếu không thì thật sự quá nguy hiểm.
Thẩm Thiên nhanh chóng khom người chạy trong sương mù, rốt cuộc thấy được bóng dáng mơ hồ của một cái sơn cốc.
Nhất thời Thẩm Thiên vô cùng vui sướng, vội vàng chạy về phía sơn cốc, đồng thời nhanh chóng đeo mặt nạ Phượng Vũ lên.
Lúc này, lôi vân đã dày đặc hơn, bất cứ lúc nào cũng phóng tia sét xuống, từng tầng mây càng ngày càng xếp dầy đặc.
…
Hang đá này rất lớn, độ cao tính sơ sơ cũng phải ngàn thước, gần như là xuyên thủng tầng trời.
Và chiều rộng cũng vô cùng kinh người, Thẩm Thiên nhìn đông nhìn tây cũng không thấy được cạnh của nó, gần như là vô tận.
Hơn nữa cũng không biết có phải do ảnh hưởng của Thiên khiếp hay không, mà sương mù ở trong hang đá này cũng không hề dày đặc, ngược lại còn rất thưa thớt.
Thẩm Thiên dùng kiếm đào một cái hốc đá ở sườn núi, rồi trốn vào trong đó, sau đó lấy đá bịt kín cửa vào lại.
Làm xong việc này, cuối cùng hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ đã sắp xếp ổn thỏa, hẳn sẽ không có gì ngoài ý muốn đi!
Dù sao thì Thẩm Thiên nghĩ đi nghĩ lại thì lôi kiếp này cũng không thể nào là để đối phó với hắn.
Đùa sao, coi như là Trúc Cơ cảnh muốn độ lôi kiếp, hẳn cũng là lôi kiếp yếu hơn chứ.
Đằng này thì cường độ của lôi kiếp đang ở trên trời kia thì sao mà một tu sĩ Trúc Cơ cảnh có thể gánh nổi được? Đùa à!
Coi như là Tôn giả Nguyên Anh cảnh, mà bị Lôi kiếp kia đánh vào thì cũng phải tro cốt vãi đầy đất!
Hiển nhiên là lôi kiếp của người khác, chỉ cần mình không bị vạ lây là được.
Thẩm Thiên nằm trong hốc đá, rốt cuộc đã bình tĩnh lại, cảm giác thân thể vô cùng mệt mỏi.
Hắn lấy ra từng viên Linh thạch, bổ sung lại thể lực của mình.
Đồng thời chặt đứt mấy cơ Phược Tiên Đằng để hút nước uống.
Đã lâu rồi, mong muốn cuộc sống cũng chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng mà Thẩm Thiên vẫn cảm thấy mình quên cái gì đó.
…
Bỗng nhiên, Thẩm Thiên cảm thấy cơ thể chấn động.
Hắn biết mình quên cái gì rồi, trời má!
Nếu lôi kiếp này không phải của hắn, vậy thì là của ai?
Còn nhớ lúc trước Đằng Mẫu có nói, chờ ả độ kiếp thành Thánh sẽ chiếm hắn làm của riêng.
Cho nên… cả trời lôi đình này chính là lôi kiếm thành Thánh nhằm vào Phược Tiên Đằng Mẫu?
Nhưng mà lôi kiếp thành Thánh của Phược Tiên Đằng Mẫu thì tại sao lại ở trên đầu mình?
Hở!
Trong đầu Thẩm Thiên hiện ra một suy nghĩ táo tợn: chẳng lẽ Đằng Mẫu đang ở gần đây sao?
Bản Thánh tử ngự kiếm phi hành, chẳng nhẽ chọn sai hướng …
Lao thẳng vào tổ của yêu tinh sao!
Trong lòng dâng lên ý nghĩ này, Thẩm Thiên sửng sốt cả người.
Trời ạ, chẳng phải bổn Thánh tử đã tẩy trắng rồi sao?
Sao vẫn còn xui xẻo thế?
Không được, phải nhân lúc chưa bị phát hiện mau chóng chạy trốn mới được.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên đẩy tảng đá ở cửa hang ra, chạy khỏi sơn động.
Hắn không dám ngự kiếm phi hành vì rõ ràng những linh vụ này không cản được Phược Tiên đằng.
Nếu Thẩm Thiên trực tiếp ngự kiếm phi hành rất có thể sẽ bị Phược Tiên đằng kéo xuống từ giữa không trung.
Nếu nơi này thật sự là đại bản doanh của Phược Tiên đằng thì bị Phược Tiên đằng trói lại ở đây sẽ tương đối thê thảm.
Thẩm Thiên buộc chặt mặt nạ lông phượng thêm một chút, khiếu huyệt, lỗ chân lông toàn thân cũng thu chặt lại.
Hắn cố gắng để không để lộ chút khí tức nhân loại nào, lặng lẽ rời đi, không để lại chút dấu vết.
Hắn cúi người lại, chạy ra khỏi sơn cốc cực nhanh, vô cùng lặng lẽ.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trêu ngươi vang lên.
“Ha ha, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”
Giọng nói này dịu dàng vũ mị, tiêu hồn lạc phách.
Nó quanh quẩn trong từng ngóc ngách của sơn cốc.
Đúng vậy, đây là giọng của Đằng Mẫu, không hề khác gì giọng nói lúc đầu Thẩm Thiên nghe thấy.
Thẩm Thiên lập tức sửng sốt, bổn Thánh tử đã cẩn thận như vậy rồi sao còn bị phát hiện, ngươi là chó sao?
Chẳng lẽ ta thật sự sẽ bị lão yêu bà mấy ngàn tuổi này buộc chặt, chiếm hữu, hút khô sao?
Một cảm giác không cam tâm xông thẳng lên đầu, Thẩm Thiên quyết định thề sống chết không theo!
Nhưng vào đúng lúc này, một mặt trời vô cùng sáng chói đang dâng lên trong Linh Vụ sơn cốc.
Ánh sáng của nó vô cùng sáng chói, tản mát ra ánh sáng và nhiệt độ rộng lớn khiến hai mắt của người ta thậm chí không thể nào nhìn thẳng được.
Giọng nói tức giận từ trong mặt trời lớn kia truyền ra: “Lục Cơ, nàng vi phạm ước định giữa chúng ta, có phải nàng muốn đánh với bổn tôn một trận không?”
Thẩm Thiên nghe thấy giọng nói truyền ra từ trong mặt trời lớn liền nhẹ nhàng thở phào, hóa ra không phải lão yêu bà đang nói chuyện với hắn.
Cũng đúng, tu vi của Thẩm Thiên so với Đằng Mẫu mà nói yếu như con kiến hôi vậy.
Cộng thêm hắn có mặt nạ lông phượng thu liễm khí cơ nên rất khó bị phát hiện.
Nhưng lúc này hai đại cường giả đối chọi gay gắt, khí cơ cường đại đang quét khắp cả sơn cốc.
Thẩm Thiên cũng không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ, lỡ như bị phát hiện thì đúng là tai họa ngập đầu.