Chương 20: Cấp hai rương vật tư, lực lượng bội hóa thuật
Kia là một nữ hài, gầy teo, nhỏ nhắn. Nàng mặc đồng phục trường trung học, nhưng bộ đồng phục rộng thùng thình, sụp đổ trên người. Nàng co ro ở một góc cửa kính, vôm đầu gối, cằm ùi sâu vào lòng bàn tay. Nàng không khóc, không sợ hãi, không buồn ui, chết lặng như một khúc gỗ.
Bỗng nhiên, khúc gỗ nhúc nhích. Nàng nâng lên đôi mắt trống rỗng, đối diện với ánh mắt Lục Minh. Chỉ một thoáng dừng lại, rồi lại cụp xuống.
Con ngươi Lục Minh đột nhiên co lại, lòng hắn như bị ặn thít, niềm ui khi thấy tiệm bán quần áo chợt bị một cảm xúc quen thuộc đánh gục. Hắn cầm trực đao, đổi hướng đi qua, như thể chưa hề phát hiện cô gái, đi thẳng qua trước cửa tiệm.
Khoảnh khắc thân ảnh hai người giao nhau, cảnh tượng hiện thực thay đổi, trở thành một ký ức phủ đầy bụi. Nơi hẻo lánh âm u tương tự, tư thế vôm đầu gối cuộn mình tương tự, vẻ chết lặng trống rỗng tương tự; khác biệt duy nhất là, thân ảnh kia chính là hắn.
Không tin tưởng ai, không quan tâm ai, không gửi gắm hi vọng vào ai – đó là hắn ngày trước, hắn chưa từng được cứu rỗi.
Vì vậy hắn hiểu được đôi mắt kia ẩn chứa cảm xúc ra sao. Lòng trắc ẩn xao động, nhưng hắn có thể làm gì?
Đây là tận thế, là nơi phải liều mạng, không từ thủ đoạn mới có thể sống sót. Hắn chưa bao giờ cho mình là vị cứu thế có thể cứu rỗi nhân loại, dù có mang vài thứ “Bug” nghịch thiên đi nữa.
Điều hắn có thể làm là hoàn thành tâm nguyện của người kia trước khi mất – sống sót. Chỉ vậy thôi.
Cho nên đồng loại gì…cùng hắn có liên quan gì? Chỉ đáng tiếc một tiệm bán quần áo gần kề. Thôi được rồi, đồ ăn khó kiếm, chứ quần áo thì đầy rẫy.
Bình tĩnh lại, Lục Minh quyết định đến ngã tư đường phía sau kia xem sao. Dù sao ở trong thành phố, các ngã tư đường đều là những khu vực sầm uất nhất, biết đâu tìm được rương vật tư, ha ha ha…
Hắn tự mình nở nụ cười, rồi tự mình xóa đi. Mái tóc cắt ngang trán che khuất đôi mắt, bước chân chậm rãi dừng lại. Cuối cùng, hắn tự giễu cười một tiếng, quay người trở về.
Trở lại trước cửa tiệm, nhìn hình ảnh “to lớn” và “thời thượng” của mình phản chiếu trên cửa kính, Lục Minh cảm thấy bất đắc dĩ.
Để mình trông không giống kẻ xấu, hắn ngồi xổm xuống, híp mắt cười, vôn tồn nói: “Tiểu muội muội, tên gì vậy? Học lớp mấy? Mở cửa cho thúc được không, thúc muốn vào chút.”
Lời vừa dứt, vvẻ mặt Lục Minh không đổi, nhưng trong lòng hắn đã vôm đầu gào thét: Trời ơi, ta đang nói nhảm cái gì vậy? Nói thẳng vào vấn đề không tốt hơn sao? Cái kiểu này giống như lừa bán, ai mà cho vào!
Tiểu muội muội tên gì chứ, ngươi rốt cuộc chui ra từ đâu mà thành vông chú quái dị thế này?
Quả nhiên, cô gái trong tiệm lại nâng đôi mắt trống rỗng lên, nhìn chằm chằm hắn một lúc.
Lục Minh đổ mồ hôi, hơi lúng túng nói: “A không phải, ta… kia… không phải người xấu, không cần sợ, ta chỉ là… kia… quần áo, muốn đổi bộ.”
Nói xong hắn còn chỉ vào ngực mình.
“Ngươi hiểu không?”
Hiểu cái gì chứ!
Tê!
Hít một hơi lạnh, Lục Minh trong lòng muốn quỳ xuống, Lục Minh ơi Lục Minh, ngươi đang làm cái quái gì vậy!
Được rồi, xong rồi, mệt quá.
Ngay khi hắn định chuồn đi, cô gái trong tiệm bỗng đứng dậy, trước sự kinh ngạc của Lục Minh, mở cửa tiệm ra. Đúng vậy, mở thẳng ra.
Từ đầu đến cuối, hắn tưởng cửa tiệm bị khóa, không có bất kỳ biện pháp phòng ệ nào.
Cô gái này căn bản không quan tâm sống chết, cũng không quan tâm kẻ lạ mặt tốt xấu. Đồng phục học sinh rộng thùng thình càng làm nổi bật thân hình nhỏ gầy yếu ớt của nàng. Lục Minh không vào, nàng vẫn cứ giữ cửa, đứng đó chờ đợi, ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống đất, giống như một cỗ máy không có sinh mệnh.
"Tạ ơn."
Xấu hổ vì mùi hôi trên người, Lục Minh bước vào cửa hàng.
Khi quay lại, nữ hài đã buông tay, trở về nơi hẻo lánh của mình.
Nàng không hề biểu hiện ra bất kỳ sự thay đổi nào trên nét mặt vì mùi khó chịu trên người hắn, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, cứ như thể người đến không phải một gã tráng hán cao lớn, mà chỉ là một đám không khí vô sắc vô vị.
Trầm mặc xoay người, lại trầm mặc lựa chọn quần áo, tâm trí Lục Minh hoàn toàn không đặt trên người mình.
Hắn đi vòng quanh cửa hàng nhỏ hẹp nhiều lần mới phát hiện bên ngoài căn bản không có kích cỡ nào phù hợp với mình.
Ánh mắt liếc qua kho chứa quần áo bỏ không ở mặt tiền cửa hàng, lớp bụi dày đặc bám trên khóa cửa, lại không có bất kỳ dấu ết chạm vào nào, chứng tỏ nữ hài sau khi vào cửa hàng hoàn toàn không hề khám phá khu vực này.
"Giám định."
Khóa chặt cửa kho hàng, Lục Minh kích hoạt Chân lý chi nhãn.
Xoát xoát xoát, các nhãn hiệu vật phẩm hiện ra.
Không có sinh vật dị chủng nào xuất hiện, chứng tỏ nơi đây an toàn.
Mở cửa kho hàng, bụi bay mù mịt theo khe cửa rơi xuống.
Bên trong không phải một màu đen tối như tưởng tượng, ngược lại khá sáng sủa.
Nhìn quanh, hóa ra cái gọi là kho hàng chính là phòng khách của một ngôi nhà tư nhân.
Cửa phòng khách chính đối diện với hắn.
Chắc chủ nhà ở quá rộng, lại có cửa sau thông ra ngõ dân cư, nên đã cải tạo khu vực cửa sau thành cửa hàng bán đồ may mặc.
Trong phòng bụi bặm càng dày đặc, Chân lý chi nhãn quét qua hầu hết đều là vật thể màu đen, đồ vật có thể sử dụng rất ít.
Nhưng khi ánh mắt hắn chuyển sang phía bên phải, lập tức bị một nhãn hiệu vật phẩm màu lam thu hút.
"Cấp hai rương vật tư!"
Nó nằm ở trong một căn phòng khá lớn bên phải.
Tâm trạng Lục Minh cuối cùng chuyển từ nặng nề sang ui mừng. Hắn vội bước vào phòng, quả nhiên tìm thấy một cái rương màu lam không hợp với cách bài trí chung quanh ở góc tường cạnh giường.
Nó không giống những chiếc rương kho báu òm trong game, tràn ngập hơi thở cổ xưa.
Mà là một chiếc hộp máy móc tràn đầy vẻ hiện đại!
"Giám định."
【 Cấp hai rương vật tư 】(vật phẩm đặc thù)
Loại: vật chứa
Mô tả: vật chứa làm bằng vật liệu cao cấp bền chắc, bên trong chứa 500ml đồ uống thể thao đa chức năng *3, sách kỹ năng ngẫu nhiên *1.
...
Các vật phẩm trong rương đều bị Chân lý chi nhãn hiển thị rõ ràng.
Thiếu đi sự bất ngờ khi mở rương, nhưng đổi lại là sự yên tâm khi biết rõ nội dung bên trong.
Đặc biệt là sách kỹ năng ngẫu nhiên, đó là thứ có thể cho ra những kỹ năng cấp cao như "Khóa ạn năng".
Cầm lấy rương vật tư, ấn mạnh nút màu lam ở giữa rương, khí thể phun ra, rương bật mở.
Bên trong ngăn nắp đặt một cuốn sách toàn thân màu tím, trang trí các dấu chấm hỏi màu vàng và ba bình đồ uống thể thao đa chức năng.
【 Nhắc nhở: Đã phát hiện "Sách kỹ năng ngẫu nhiên", có muốn sử dụng ngay không? Sau khi sử dụng sẽ nhận được ngẫu nhiên một cuốn sách kỹ năng cấp E-A. 】
Chỉ tới cấp A thôi sao, vậy thì "Khóa ạn năng" - loại kỹ năng mà hắn cho là kỹ năng thần thánh - không phải cấp S?
【 Nhắc nhở: Có muốn sử dụng ngay không? 】
Thấy mình chưa trả lời, chương trình nhắc nhở bắt đầu giục giã.
Lục Minh định khẳng định thì chợt nhớ ra nếu không phải nữ hài hoàn toàn mất tinh thần.
Chiếc rương không có gì nguy hiểm này lẽ ra phải thuộc về nàng.
Dĩ nhiên, việc này chỉ nghĩ trong lòng thôi.
Nếu hắn thực sự nhường chiếc rương này đi, hắn sẽ thấy mình bị điên.
Nhiều nhất khi ra về sẽ bồi thường cho cô bé một chút.
"Rõ!"
【 Chúc mừng bạn đã nhận được kỹ năng cấp B "Lực lượng bội hóa thuật" 】
...