Chương 17 - Đây chính là mệnh a
Nữ nhân tuyệt sắc xuất trần như thế, cũng chỉ có thể là vị Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông vang danh thiên hạ kia.
- Bái kiến Thánh nữ Đạo Lăng Thiên Tông!
Chỉ nháy mắt, bao quát Hà Diêu ở bên trong, tất cả mọi người của Linh Tê Kiếm Tông chạy tới đồng thời khom mình hành lễ.
Thiên hạ Đạo Lăng!
Thế gian này bị Đạo Lăng Thiên Tông áp chế, đâu chỉ có Ma Môn!
Ánh mắt của Vân Mộng Chân lưu chuyển, sau đó rơi vào trên người Bạch Nhạc, lộ ra lãnh ý nhàn nhạt.
- Gặp qua Hà tông chủ!
Khẽ gật đầu xem như hoàn lễ, Vân Mộng Chân nhẹ giọng mở miệng nói.
- Mộng Chân bị Thông Thiên Ma Quân gây thương tích, cho nên không thể tới cáo tri quý tông, mong Hà tông chủ thứ lỗi.
Vân Mộng Chân ở thời khắc này cùng lúc trước Bạch Nhạc nhìn thấy, khí chất hoàn toàn khác biệt.
Trước đó một mình đối mặt Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân chỉ là Vân Mộng Chân, nhưng thời điểm đối mặt Linh Tê Kiếm Tông, lại lần nữa biến thành Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông không dính khói lửa trần gian.
Nói tới Thông Thiên Ma Quân, trong lòng Hà Diêu run lên, vội vàng hỏi.
- Không biết Thông Thiên Ma Quân...
Không thể trách Hà Diêu khẩn trương, Thông Thiên Ma Quân từng xuất hiện ở Linh Tê Kiếm Tông, bản thân vốn là chuyện cực kỳ đáng sợ, nếu Thông Thiên Ma Quân còn ở phụ cận, đối với Linh Tê Kiếm Tông mà nói, đây là một đại tai nạn.
- Đây cũng là ta muốn nói với Hà tông chủ, thân thể của Thông Thiên Ma Quân bị hủy, chỉ còn lại một tia thần hồn chạy ra Đạo Lăng Sơn, ta truy tung đến, lại bị Thông Thiên Ma Quân gây thương tích, bây giờ đối phương sinh tử không biết! Đang muốn nhờ lực lượng của Linh Tê Kiếm Tông, điều tra tung tích của Thông Thiên Ma Quân.
Không đợi Hà Diêu nói hết lời, Vân Mộng Chân trực tiếp ngắt lời, nàng vốn muốn lợi dụng Bạch Nhạc nói cho Linh Tê Kiếm Tông sự tình Thông Thiên Ma Quân.
Mặc dù ra một chút ngoài ý muốn, nhưng phương án lợi dụng Linh Tê Kiếm Tông tra tìm tung tích của Thông Thiên Ma Quân lại không có bất kỳ biến hóa nào.
- Vâng vâng! Đây là trách nhiệm của Linh Tê Kiếm Tông ta, nhất định sẽ toàn lực ứng phó!
Hà Diêu vội vàng đáp ứng.
Dù biết rõ truy tra tung tích của Thông Thiên Ma Quân cực kì nguy hiểm, nhưng hôm nay Vân Mộng Chân tự mở miệng nói, hắn sao dám cự tuyệt.
- Vị Bạch Nhạc này là đệ tử của quý tông? Trước đó Mộng Chân bị Thông Thiên Ma Quân gây thương tích, còn phải cảm tạ hắn bảo hộ Mộng Chân.
Lời nói xoay chuyển, Vân Mộng Chân lại dẫn chủ đề tới trên người Bạch Nhạc.
- Không dám, là chúng ta không biết cách dạy bảo, mới khiến cho tiên tử sợ hãi, tiên tử yên tâm, việc này Linh Tê Kiếm Tông ta tất nhiên sẽ cho tiên tử một câu trả lời thỏa đáng.
Trước đó liền nghe Bạch Nhạc nói qua sự tình Cát Chí Dương mưu toan khinh bạc Vân Mộng Chân, bây giờ nghe Vân Mộng Chân nói, nơi nào còn dám tranh công, không ngừng nói xin lỗi.
May mà Cát Chí Dương đã chết, nếu không chỉ sợ kết cục còn thảm hại hơn.
- Là ta nên cảm tạ tiên tử mới phải, nếu không phải tiên tử ban cho linh đan, Bạch Nhạc không biết đời này có thể đạp vào con đường tu hành hay không, ân tình này, thịt nát xương tan cũng khó mà báo đáp!
Mí mắt hơi nhảy một cái, Bạch Nhạc vội vàng đứng ra giải thích.
Theo lý ở loại thời điểm này, lấy thân phận của hắn là không có tư cách nói chen vào, nhưng Bạch Nhạc lại rất rõ ràng, ở dưới vẻ bình tĩnh kia ẩn giấu hung hiểm cỡ nào.
Hơi dừng lại, trong lòng Vân Mộng Chân khó hiểu, nhưng lập tức minh bạch ý tứ của Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc nói cảm tạ nàng ban cho linh đan, kỳ thật là nói cho nàng biết, mặc dù hắn báo sự tình lên tông môn, nhưng chuyện liên quan tới Bạch Nhạc và nàng, lại không nói tới một chữ, mà cái này vừa vặn là việc Vân Mộng Chân lo lắng nhất.
Nghĩ rõ ràng điểm này, trong lòng Vân Mộng Chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
- Nơi đây đơn sơ, mời tiên tử dời bước qua nội tông nghỉ ngơi.
Đưa tay làm thủ thế mời, Hà Diêu nhẹ giọng mở miệng nói.
- Như vậy làm phiền Hà tông chủ.
Vân Mộng Chân khẽ gật đầu, đã bại lộ thân phận, tự nhiên không tiện cự tuyệt, sóng mắt lưu chuyển, lần nữa nhìn qua Bạch Nhạc nói.
- Bạch Nhạc, ngươi đi theo ta, ta còn có vài lời muốn hỏi ngươi.
Vân Mộng Chân bước nhẹ nhàng, cũng không để ý tới Bạch Nhạc, trực tiếp bước vào không trung, thẳng đến Linh Tê Kiếm Tông.
Nhìn thấy Vân Mộng Chân bay vào không trung, mí mắt của Bạch Nhạc không khỏi đập mạnh.
Mới qua nửa buổi tối, nữ nhân này đã khôi phục linh lực! Nghĩ đến đây, Bạch Nhạc không nhịn được âm thầm chảy ra mồ hôi lạnh, nếu như lần này hắn trở về một mình, cái đầu trên cổ hơn phân nửa sẽ rơi xuống đất.
Vân Mộng Chân vừa đi, lúc này Hà Diêu cũng theo sát rời đi, về phần sự tình mang Bạch Nhạc đi theo, tự có người Linh Tê Kiếm Tông đến an bài.
So với Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc không có đãi ngộ thư thái như vậy, rõ ràng là vấn đề đã giải thích qua, lại bị lăn qua lộn lại hỏi mười mấy lần, thẳng đến mỗi một câu, mỗi một chi tiết nhỏ đều hỏi rõ ràng, lúc này mới coi như thôi.
- Vận khí a, thật là một tiểu tử vận khí tốt.
Từ trưởng lão mang theo Bạch Nhạc lắc đầu, có chút cảm khái mở miệng nói.