Chương 20 - Linh Tê Kiếm Quyết
Bạch Nhạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Vân Mộng Chân, chăm chú hỏi.
- ...
- Ta biết ngươi xem thường tạp dịch nho nhỏ như ta, nhưng trong lòng ta, ngươi cũng không phải cao không thể chạm cỡ nào! Người không phân sang hèn, ta đã bước lên con đường tu hành, ngày sau thành tựu, chưa hẳn không bằng ngươi!
Những lời này, Bạch Nhạc nói cực kì nghiêm túc, không phải cố ý nói mạnh miệng, mà là trong lòng của hắn cho rằng như thế.
Mặc dù xuất thân thấp hèn, nhưng trong xương kiêu ngạo, Bạch Nhạc thủy chung cảm thấy mình không thua bất luận kẻ nào.
- Ngây thơ!
Vân Mộng Chân lườm Bạch Nhạc một cái, khinh thường châm chọc nói.
- Thật đúng là người không biết không sợ! Chỉ là may mắn tu ra một tia linh lực mà thôi, thật coi mình không giống bình thường sao?
Lặng lẽ nhìn Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân lạnh nhạt mở miệng nói.
- Lòng cao hơn trời, cũng tốt hơn mệnh mỏng hơn giấy.
- Tu hành đại khái có thể chia làm năm cảnh giới Dẫn Linh, Linh Phủ, Tinh Cung, Tinh Hải, Hóa Hư. Dẫn Linh là cơ sở của tu hành, chỉ có mở ra Linh Phủ, mới xem như chân chính bước vào con đường tu hành.
- Ngươi bây giờ mới miễn cưỡng tính là vừa bước vào Dẫn Linh cảnh mà thôi.
- Dẫn Linh cảnh lại như thế nào? Ai không phải từ Dẫn Linh cảnh đi lên? Chẳng lẽ ngươi trời sinh chính là cao thủ sao?
Bạch Nhạc là lần đầu tiên nghe nói cảnh giới tu hành, bất quá vẫn có chút không phục nói.
- Ta tự nhiên cũng từ Dẫn Linh cảnh đi lên, bất quá, ta bảy tuổi Dẫn Linh, ba tháng mở ra Linh Phủ, mười bốn tuổi là Linh Phủ viên mãn.
Nói tới sự tình tu hành, vẻ mặt Vân Mộng Chân khinh thường nói.
- Không nói đến ngươi có thể đuổi kịp cảnh giới của ta hay không... Ta đánh cược với ngươi, lấy Dẫn Linh cảnh làm hạn định, trong vòng ba tháng, nếu ngươi có thể mở Linh Phủ, coi như ta thua!
- Tốt! Lấy ba tháng làm hạn định, nếu ta không thể mở Linh Phủ, mặc cho ngươi xử trí!
Bạch Nhạc căn bản không biết mở Linh Phủ khó bao nhiêu, nhưng lúc trước nghe Thông Thiên Ma Quân nói, đầu óc nóng lên, trực tiếp đáp ứng.
- Nếu như ngươi có thể làm được, chuyện lúc trước, xóa bỏ!
Trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra vẻ khinh miệt, quẳng xuống câu nói này xong, liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Nhạc như thường ngày, sáng sớm liền tỉnh lại, theo bản năng đứng lên, thậm chí không để ý tới rửa mặt đã đi lấy rìu, phát hiện cái rìu mỗi ngày treo ở trên tường đã chẳng biết đi đâu.
Ngây người một lúc, ký ức mới giống như thủy triều vọt tới.
Đặt bàn tay ở trên ngực, vết thương đã khép lại, nhưng vẫn có thể ẩn ẩn cảm thấy đau nhói.
- Nguyên lai thật không phải là mơ!
Đẩy cửa ra, ánh mặt trời sáng sớm ôn hòa, vung ở trên người cực kỳ ấm áp, cho dù ngẩng đầu lên nhìn thẳng mặt trời cũng không chút chướng mắt.
Chỉ một ngày, hết thảy đã không còn giống như trước.
Không cần lại đi bổ củi gánh nước, cũng không cần lo lắng bị mập mạp đánh, cuộc sống là tươi đẹp như vậy.
Giờ khắc này, nụ cười của Bạch Nhạc cực kỳ xán lạn.
Không giống với Bạch Nhạc vui vẻ, toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông lại tiến vào một loại trạng thái cực kì khẩn trương, vô số mệnh lệnh truyền ra, cơ hồ tất cả trưởng lão và đệ tử nội môn đều bị điều động, lấy Linh Tê Kiếm Tông làm trung tâm, lục soát tất cả dãy núi xung quanh.
Đây không chỉ vì Vân Mộng Chân yêu cầu, chỉ cần nghĩ đến Thông Thiên Ma Quân khả năng ở phụ cận Linh Tê Kiếm Tông, đã khiến người ăn ngủ không yên.
Cho dù bị trọng thương, nhưng chỉ cần còn một hơi, Thông Thiên Ma Quân vẫn là Thông Thiên Ma Quân tung hoành thiên hạ!
So sánh với đó, sự tình Bạch Nhạc trở thành đệ tử ngoại môn nhỏ nhặt này, quả thực không đáng giá nhắc tới.
Đương nhiên, Bạch Nhạc cũng không thèm để ý những sự tình này, sau khi rửa mặt xong, liền đi đến Truyền Pháp điện.
Ở Linh Tê Kiếm Tông, đệ tử ngoại môn không có sư phụ, pháp môn tu luyện là trực tiếp lấy từ Truyền Pháp điện.
Những năm gần đây, mặc dù Bạch Nhạc chỉ là tạp dịch, nhưng đối với quy củ của Linh Tê Kiếm Tông lại sớm biết rõ ràng.
- Bạch sư đệ, dựa theo quy củ, mỗi đệ tử ngoại môn đều có một lần miễn phí chọn lựa công pháp, ngươi chỉ có một canh giờ tới chọn, sau một canh giờ, bất luận có chọn được hay không, cũng phải rời Truyền Pháp điện.
Nghiệm qua thân phận của Bạch Nhạc, đệ tử Truyền Pháp điện giải thích quy củ.
- Vị sư huynh này, mỗi người đều chỉ có thể chọn lựa một môn công pháp sao?
Bạch Nhạc cười bồi, tiến tới hỏi lại lần nữa.
- Là chỉ có thể miễn phí lựa chọn một môn công pháp!
Đệ tử này liếc qua, không nhịn được giải thích.
- Muốn chọn những công pháp khác, nhất định phải dùng điểm cống hiến đến đổi.
- Điểm cống hiến?
Bạch Nhạc nao nao, trước kia thời điểm mập mạp khoe khoang với bọn hắn, cũng không có đề cập qua sự tình này, bất quá hơi suy nghĩ một chút, Bạch Nhạc liền hiểu rõ, như mập mạp đi giám thị tạp dịch, trên thực tế là nhiệm vụ tông môn. Nghĩ đến điểm cống hiến là hoàn thành những nhiệm vụ tông môn này thu được.
Nhìn thấy đối phương không có ý tứ giải thích cặn kẽ, Bạch Nhạc cũng không đi tự chuốc nhục nhã, trực tiếp bước vào Truyền Pháp điện.