Chương 23 - Công pháp không trọn vẹn
Một tiếng kiếm minh vang lên, cả ngày không ngừng tìm tòi và điều chỉnh, giờ khắc này, Bạch Nhạc mới rốt cục chân chính học xong thức mở đầu.
Dù vất vả, nhưng khi tiếng kiếm minh kia vang lên, linh khí tuôn vào trong cơ thể, phảng phất như cả người và kiếm hòa thành một thể, loại cảm giác thoải mái cùng thỏa mãn kia, không nghi ngờ khiến Bạch Nhạc cảm thấy hết thảy nỗ lực đều đáng giá.
Chỉ là rất nhanh Bạch Nhạc liền phát hiện, hết thảy chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.
Học được và tu thành, còn có khoảng cách cực lớn.
Mấu chốt nhất là, chiêu thức mở đầu này, trừ dẫn linh ra, còn có hiệu quả tôi thể, mà cái này cũng ý nghĩa... đau đớn to lớn!
Từ lúc bày ra kiếm quyết mở đầu bắt đầu, không quá nửa khắc, Bạch Nhạc liền không chịu nổi đau đớn đáng sợ kia, bị ép dừng lại kiếm quyết.
Dù vậy, cả người Bạch Nhạc giống như mới vừa trong nước vớt ra, mồ hôi ướt sũng, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
- Cái công pháp quái quỷ gì a, có cần biến thái như vậy hay không!
Lau mồ hôi lạnh, Bạch Nhạc nhịn không được chửi ầm lên.
Chỉ là mắng thì mắng, nhưng Bạch Nhạc lại không có ý tứ buông tha.
Làm tạp dịch ròng rã sáu năm, nếu ngay cả dũng khí chịu khổ cũng không có, Bạch Nhạc đâu thể sống đến bây giờ?
Ngược lại, Bạch Nhạc trân quý cơ hội có thể tu luyện hơn bất kỳ ai khác!
Từ khi hắn bước vào Linh Tê Kiếm Tông bắt đầu, hắn vẫn đang chờ đợi ngày này, sao sẽ bởi vì một chút đau đớn mà từ bỏ.
Mới khôi phục được một ít thể lực, Bạch Nhạc lại điên cuồng tu luyện.
Không điên cuồng không sống được!
Suốt cả đêm, ngoại trừ lúc khôi phục thể lực, Bạch Nhạc cơ hồ không có nghỉ ngơi nửa khắc, thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai, triệt để sức cùng lực kiệt, lúc này mới ngã trên mặt đất ngủ mê man.
... ..... ...
- Vân tiên tử, bất quá là một chuyện nhỏ, ngài phân phó một tiếng, ta tự nhiên sẽ tự mình mang hắn đến, sao làm phiền đại giá của ngài.
Từ Phong dẫn đường ở trước người Vân Mộng Chân, trực tiếp đi tới trước phòng nhỏ, đồng thời cao giọng nói.
- Bạch Nhạc, Vân tiên tử giá lâm, còn không mau ra nghênh tiếp.
Nhưng vừa nói xong, Từ Phong và Vân Mộng Chân đồng thời thấy được Bạch Nhạc nằm ở trước nhà.
Trong nháy mắt, trong lòng Từ Phong không khỏi giật mình.
Trước đó Vân Mộng Chân đã nói, Bạch Nhạc có ân với nàng, lúc này mới qua một ngày, nếu Bạch Nhạc mơ hồ chết ở chỗ này, thì mình sẽ thành chê cười.
Không giống Từ Phong, khi nhìn thấy Bạch Nhạc, thần niệm của Vân Mộng Chân đã quét tới trước, dù còn cách một đoạn, nhưng có thể xác định Bạch Nhạc chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi.
Chậm rãi đi đến trước người Bạch Nhạc, ánh mắt của Vân Mộng Chân rơi xuống trên tay hắn, cho dù là trong giấc mộng, Bạch Nhạc vẫn nắm kiếm thật chặt, có thể nhìn ra vết tích mồ hôi thấm thấu quần áo.
Nếu lại quan sát kỹ, còn có thể thấy trên da Bạch Nhạc rịn ra chất bẩn, hiển nhiên đều là từ trong lỗ chân lông bài xuất.
Tôi thể!
Hơn nữa là lấy phương thức kiếm đạo tôi thể cực đoan.
Lấy tầm mắt của Vân Mộng Chân tự nhiên minh bạch, loại phương thức tu luyện này rất gian nan, cũng có thể suy đoán ra, Bạch Nhạc trải qua tu luyện điên cuồng cỡ nào, mới có thể mệt mỏi thành bộ dáng này.
Nghĩ đến Bạch Nhạc gian nan cùng chấp nhất, giờ khắc này trong lòng Vân Mộng Chân không khỏi có chút phức tạp.
- Linh Tê Kiếm Quyết?
So với Vân Mộng Chân, Từ Phong rung động quả thực càng khó mà diễn tả bằng lời.
Thân là trưởng lão của Linh Tê Kiếm Tông, hắn càng rõ ràng tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết gian nan, trong Linh Tê Kiếm Tông, đệ tử tuyển chọn môn công pháp này cũng không phải số ít, nhưng chỉ là nhập môn đã cực kì khó khăn, sau khi cảm thụ được kiếm đạo tôi thể thống khổ, còn có thể kiên trì nổi càng là phượng mao lân giác.
Bình thường mà nói, một đệ tử ngoại môn, từ lúc bắt đầu đến khi tu luyện ra cảnh giới như vậy, chí ít cũng phải cần gần mười ngày! Nhưng Bạch Nhạc lại chỉ dùng một đêm, trong thời gian này ăn bao nhiêu đắng, tiếp nhận bao lớn thống khổ, quả thực khó có thể tưởng tượng.
- Môn công pháp này, ở quý tông rất nổi danh sao?
Vân Mộng Chân hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.
Từ Phong cười khổ một cái, giải thích nói.
- Là rất nổi danh, nhưng kỳ thật chỉ là một môn công pháp không trọn vẹn.
Những chuyện này có thể tính là bí mật của Linh Tê Kiếm Tông, cho dù là đệ tử nội môn, thậm chí đệ tử chân truyền cũng không rõ ràng chân tướng trong đó. Chỉ là bị Vân Mộng Chân bắt gặp, Từ Phong tự nhiên không cách nào giấu diếm.
- Thực không dám giấu giếm, đây là tổ sư của Linh Tê Kiếm Tông ta truyền thừa, ngày xưa thời điểm Linh Tê Kiếm Tông cường thịnh, càng là công pháp nhập môn chỉ có đệ tử chân truyền mới có thể tu hành!
Hơi gật đầu, đối với sự tình này Vân Mộng Chân cũng có nghe thấy.
Đừng nhìn Linh Tê Kiếm Tông chỉ là một tông môn Huyền cấp, nhưng nghe đồn tổ sư của Linh Tê Kiếm Tông lại là một vị cường giả khủng bố, đáng tiếc vẫn lạc quá sớm, nếu không Linh Tê Kiếm Tông tuyệt đối không chỉ quy mô như bây giờ.
Từ Phong tiếp tục giải thích nói.
- Đáng tiếc, Linh Tê Kiếm Quyết nguyên bộ còn có khẩu quyết tâm pháp lại thất truyền. Nếu không dựa theo tâm pháp tu luyện, chẳng những có thể trợ giúp lý giải kiếm ý, hơn nữa có thể giảm đau đớn do tôi thể mang tới rất lớn!