Chương 29 - Vào núi gặp ma (4)
Mặc dù bây giờ cũng coi như xâm nhập hậu sơn, nhưng trên thực tế xuất hiện Yêu thú vẫn chỉ là Yêu thú cấp ba, dựa theo thực lực của mấy người, đủ để tự vệ.
Phải biết trước đó săn giết Yêu thú, đều chỉ là một chút Yêu thú cấp một cấp hai, cũng không đáng tiền, thật muốn đạt được lợi ích, làm sao cũng phải săn giết một vài Yêu thú cấp ba mới được, lúc này đột nhiên nói trở về, có chút không có đạo lý a.
Chỉ là vừa nghĩ lại, mấy người liền hiểu ý tứ của Phong Thần, đây là không muốn mang Bạch Nhạc chơi a.
Trước đó ngầm đồng ý Bạch Nhạc đi theo, kỳ thật chủ yếu vẫn là bởi vì từ thái độ của Dương Nghiên, phát giác thân phận của Bạch Nhạc có thể có chút khác biệt! Nhưng hôm nay biết Bạch Nhạc tu luyện là Linh Tê Kiếm Quyết, khả năng không có bối cảnh gì, tự nhiên không nguyện ý mang theo vướng víu như Bạch Nhạc để chia lợi ích.
Trên thực tế, cho dù là Bạch Nhạc, giờ khắc này cũng đã nhận ra bầu không khí dị dạng.
Chung quy là người tâm tư linh xảo, chỉ hơi suy nghĩ một chút, Bạch Nhạc liền mờ mờ ảo ảo đoán được đại khái, trong lòng càng lạnh lẽo.
Xem như vì lợi ích, nhưng những người này trở mặt cũng quá nhanh đi.
Nguyên lai những thiên tài ngoại môn này diễn xuất, kỳ thật không khác mập mạp và những đệ tử tạp dịch kia bao nhiêu.
Tình người ấm lạnh, không ngoài như vậy.
Trong lòng chuyển qua vô số suy nghĩ, Dương Nghiên cuối cùng vẫn không nắm chắc được quan hệ giữa Bạch Nhạc và Từ trưởng lão, trầm ngâm một chút lúc này mới lên tiếng.
- Ta thấy nên đợi thêm hai ngày đi, muốn đổi lấy một môn công pháp khác, cần điểm cống hiến cũng không ít, săn giết hai con Yêu thú cấp ba, mới có thể phân cho Bạch sư đệ đủ điểm cống hiến. Chúng ta cẩn thận một chút, sẽ không có nguy hiểm quá lớn.
Nghe hắn nói, người bên ngoài còn không có tỏ thái độ, Bạch Nhạc đã trực tiếp mở miệng nói.
- Không cần, đa tạ hảo ý của Dương sư huynh! Chỉ là Yêu thú cấp ba với ta mà nói, quá nguy hiểm.
Bạch Nhạc dừng một chút, tiếp tục nói.
- Mấy vị sư huynh có thể thử một chút, nhưng ta nhát gan không dám tham dự, sáng sớm ngày mai tự ta trở về là được.
Trước đó có thể cùng những người này cười cười nói nói, nhưng một khi phát hiện ý đồ của đối phương, Bạch Nhạc lại một chút do dự cũng không có, trực tiếp biểu lộ thái độ.
Mặc dù thực lực còn yếu, nhưng tính tình của Bạch Nhạc kiêu ngạo bực nào? Thời điểm làm tạp dịch, đối mặt mập mạp khi nhục cũng không khuất phục, huống chi là hiện tại.
Săn giết hai con Yêu thú cấp ba mới có thể chia đủ điểm cống hiến? Coi Bạch Nhạc ta là ăn xin sao?
Lời đã nói đến loại trình độ này, lưu lại nữa, chẳng phải chứng minh mặt dạn mày dày chiếm tiện nghi của người ta, chỉ có thể càng để cho người ta xem thường! Loại chuyện này, có lẽ người khác sẽ làm, nhưng Bạch Nhạc lại tuyệt đối không làm được.
Có một số việc có thể thỏa hiệp, nhưng có chút kiêu ngạo tuyệt đối không thể lùi bước.
Bạch Nhạc lời nói uyển chuyển, nhưng trên thực tế mấy người đều không phải người ngu, tự nhiên nghe ra chân ý.
Giờ khắc này, dù cho là Dương Nghiên cùng Liễu Như Tân cũng không nhịn được có chút xấu hổ.
Dù sao Bạch Nhạc là Dương Nghiên mang tới, mà lời vừa rồi lại là Liễu Như Tân gợi lên, đang tính toán có nên nói vài lời đến hòa hoãn không khí hay không, thì trên đỉnh đầu mấy người, một thanh âm mang theo vài phần ngạo mạn và mỉa mai đột nhiên truyền đến.
- Cái danh môn chính phái rắm chó gì, bất quá là ngụy quân tử bụng dạ hẹp hòi, ta nhổ vào!
- Người nào?
Đột nhiên nghe được thanh âm của đối phương, trong lòng mọi người kinh hãi, vội vàng nắm chặt kiếm, đồng thời nhìn lại trên cây, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn trương.
- Gia gia đang ngủ, lại bị những ngụy quân tử các ngươi đánh thức, sự tình không biết xấu hổ như vậy, ngay cả người trong Ma Môn chúng ta cũng chưa chắc làm ra được, nhưng các ngươi còn có thể nói lẽ thẳng khí hùng như thế!
Đối phương vẫn chưa hiện thân, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ.
Nhưng những lời này, lại khiến mọi người đồng thời biến sắc!
Ma Môn! ! !
Chính tà bất lưỡng lập, người trong Huyền Môn gặp được đệ tử Ma Môn, cho tới bây giờ đều chỉ có một chữ "giết"!
Nhưng đồng dạng, bên kia cũng giống như vậy a!
Người trong Ma Môn ở dưới Đạo Lăng Thiên Tông và tông môn chính đạo chèn ép, đã sớm nhiều năm không hiện thế.
Ai có thể nghĩ tới, lại có người Ma Môn xuất hiện ở trong hậu sơn của Linh Tê Kiếm Tông, hơn nữa vừa lúc bị bọn hắn đụng phải.
Mấu chốt nhất là, cho tới giờ khắc này, bọn hắn còn không phát hiện được khí tức của đối phương, hiển nhiên thực lực của đối phương vượt xa mấy người bọn họ, đây mới thực sự là sự tình đòi mạng a!
- Ầm!
Cơ hồ nghĩ cũng không cần nghĩ, trong nháy mắt, Dương Nghiên trực tiếp phát ra tín hiệu cầu cứu.
Một tia khói lửa xinh đẹp phóng lên trời, nhưng khói lửa ngay cả nhánh cây cũng không thể đột phá, trong nháy mắt bay ra, liền bị một bàn tay màu đen đánh tan.
Ngay lúc đó, thân ảnh trên cây cũng thuận thế rơi xuống.
Thấy rõ thân ảnh của đối phương, con ngươi của Bạch Nhạc không khỏi co rụt lại.