Chương 38 - Thông Thiên Ma Công (4)
Trong Thông Thiên Ma Công truyền cho Bạch Nhạc liền có hiệu quả ẩn nấp tu vi, trừ khi Bạch Nhạc chủ động bạo lộ ma khí trong cơ thể, nếu không từ mặt ngoài là nhìn không ra biến hóa chút nào.
Trên thực tế, Thông Thiên Ma Quân vốn muốn để Bạch Nhạc chính ma song tu, tự nhiên sớm tính toán kỹ hết thảy.
Nếu không, Bạch Nhạc vừa mới tu luyện Thông Thiên Ma Công liền bị cao thủ trong tông môn phát hiện, cái kia còn tu luyện cái rắm, đảo mắt liền bị người giết chết.
Đương nhiên, chỉ sợ Thông Thiên Ma Quân cũng không nghĩ ra, loại bố trí này còn chưa lừa gạt người trong chính đạo, ngược lại trước giúp Bạch Nhạc ở trong tay ma đầu như Âm Dương Quỷ Đồng bảo đảm một cái mạng nhỏ.
Nhìn Bạch Nhạc nằm trên mặt đất vùng vẫy gần một nén nhang thời gian, lúc này Âm Dương Quỷ Đồng mới tóm lấy Bạch Nhạc, tán đi đại bộ phận ma khí.
- Đi thôi, từ hôm nay trở đi, chỉ cần không tìm được kiếm, mỗi ngày ta đều sẽ cho ngươi một chút trừng phạt. Cho nên không nên khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, dụng tâm làm việc, rõ ràng chưa?
Âm Dương Quỷ Đồng lạnh lùng uy hiếp một câu, lúc này mới xoay người, đi thẳng về phía trước.
... ... ... .......
- Ngươi nói cái gì?
Vân Mộng Chân nhìn chằm chằm Đinh Tuấn và Phong Thần, trong mắt lộ ra sát cơ lạnh lẽo.
- Nói rõ ràng, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Cảm giác được hàn ý trên người Vân Mộng Chân, trong lòng Từ Phong không khỏi run lên, lạnh giọng truy vấn.
Trên thực tế, Đinh Tuấn và Phong Thần có thể trở về tông môn nhanh như vậy, là vì Từ Phong tiếp được tín hiệu cầu cứu của đệ tử khác, mang bọn hắn trở về. Chỉ là Từ Phong cũng không nghĩ tới, chuyện Bạch Nhạc bị Âm Dương Quỷ Đồng bắt đi, sẽ khiến Vân Mộng Chân phản ứng lớn như thế.
Áp lực tựa như núi cao đánh tới, Đinh Tuấn vội vàng quỳ gối ở trước mặt Từ Phong.
- Từ trưởng lão thứ tội! Đệ tử vô năng, không ngăn được Âm Dương Quỷ Đồng, ngay cả cái mạng này, cũng là nhờ Bạch sư đệ cứu!
Ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, Đinh Tuấn không dám có một chút tâm lý may mắn, một năm một mười nói ra tình cảnh lúc trước gặp phải Âm Dương Quỷ Đồng, ngay cả thái độ khinh miệt của Phong Thần đối với Bạch Nhạc cũng không dám giấu diếm.
Mặc dù Phong Thần hận đến ngứa răng, nhưng thời điểm như thế này tự nhiên không dám biện giải cho mình.
Đương nhiên trên thực tế, cũng không có người để ý những thứ này.
- Lục soát! Coi như lật tung hậu sơn, cũng nhất định phải tìm ra Bạch Nhạc và Âm Dương Quỷ Đồng cho ta!
Trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra hàn ý, lạnh giọng mở miệng nói.
- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
- Vâng!
Trong lòng Từ Phong run lên, không dám có một chút do dự, vội vàng mang theo hai người bay ra ngoài.
Mặc dù không biết vì sao Vân Mộng Chân tức giận như vậy, nhưng lửa giận của Đạo Lăng Thiên Tông, hoàn toàn không phải là hắn hay Linh Tê Kiếm Tông có khả năng tiếp nhận, căn bản không có bất luận lựa chọn nào khác.
- Chúng ta tìm như thế, căn bản là mò kim đáy biển, ta bất quá là một tiểu nhân vật, chết không có gì đáng tiếc, nhưng đối với ngươi không có chỗ tốt gì.
Chỉ chớp mắt lại nửa ngày trôi qua, Bạch Nhạc dừng bước, xoay người sang chỗ khác nhìn Âm Dương Quỷ Đồng nói.
Bạch Nhạc không quan tâm kéo dài thời gian, thế nhưng hắn có thể cảm giác được, tính nhẫn nại của Âm Dương Quỷ Đồng đã càng ngày càng kém, nếu lại không có đồ vật gì làm đối phương cảm thấy hứng thú, chỉ sợ không phải là ăn chút đau khổ đơn giản như vậy.
Âm Dương Quỷ Đồng hừ lạnh một tiếng, không nhịn được mở miệng nói.
- Muốn nói cái gì, nói thẳng ra đi, không cần vòng vo.
Bạch Nhạc thận trọng nhìn Âm Dương Quỷ Đồng, lúc này mới lên tiếng nói.
- Kỳ thật ta vẫn cảm thấy, Thông Thiên Ma Quân khả năng không có chết.
Nghe được danh tự của Thông Thiên Ma Quân, cho dù là Âm Dương Quỷ Đồng, sắc mặt cũng không nhịn được hơi đổi.
Chú ý tới sắc mặt của đối phương biến hóa, Bạch Nhạc liền minh bạch, một bước này mình đi đúng rồi.
- Ngươi nghĩ xem, Thông Thiên Ma Quân là nhân vật nào, cho dù bị thương nặng hơn nữa, chỉ cần không có chết tại chỗ, ai dám nói hắn nhất định không có cách nào khôi phục lại?
Bạch Nhạc nhún vai, thuận miệng nói.
- Mặc dù ta không biết Vân tiên tử muốn tìm kiếm gì, nhưng nghĩ cũng biết, khẳng định là vật rất quan trọng... Nếu không phải kiêng kị Thông Thiên Ma Quân, sao nàng không lên núi tìm?
Nghe đến đây, Âm Dương Quỷ Đồng cũng không nhịn được nhíu mày.
Loại ma đầu này, đặc điểm lớn nhất chính là đây, bọn hắn căn bản không tin tưởng bất luận kẻ nào! Bọn hắn từ đầu đến cuối chỉ tin tưởng người khác nhân tâm hiểm ác, mà loại vật nhân tính này, càng suy nghĩ sẽ càng phức tạp, cuối cùng làm phán đoán của mình triệt để sai hướng.
Hiện tại Bạch Nhạc muốn làm, là nghĩ biện pháp dẫn đạo ý nghĩ của hắn, dựa theo lộ tuyến mình thiết kế đi, như thế mới có thể có một chút hi vọng sống.
- Đến cùng ngươi muốn nói cái gì?
- Nói một câu ngươi khả năng không thích nghe.
Bạch Nhạc nhìn Âm Dương Quỷ Đồng một cái, lúc này mới giải thích.
- Lúc trước ta gặp qua Thông Thiên Ma Quân, mặc dù khi đó Thông Thiên Ma Quân đã bị trọng thương, nhưng vô luận là khí thế hay thực lực... chỉ sợ ngươi đều kém xa.