Chương 46: Rượu Của Sở Thu Hi.
"Hơn ba năm ở cùng ký túc xá với cậu, đây là lần đầu tiên anh Triệu của cậu biết cậu hát hay đến như vậy, hơn nữa còn biết chơi đàn piano!"
Chu Thanh cũng vội vàng cầm ly rượu lên đưa cho Hạ Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch được nha, không sớm lộ ra còn có chiêu này nữa."
"TM cái gì mà không cua được gái, còn cần gì người phụ nữ Phùng Hiểu Lam bỏ rơi chứ."Cô gái tóc dài sững sờ: "Phùng Hiểu Lam? Cô ấy lớp chúng tôi, không phải cô ấy là bạn gái trước của Tiểu Bạch đấy chứ? Cô ấy còn bỏ rơi Tiểu Bạch sao?"
Hạ Tiểu Bạch hận không thể bóp chết cái tên Chu Thanh này.
Rõ ràng là thời khắc nổi bật của mình, vậy mà lại nói ra chuyện tình anh cảm thấy mất mặt này.
Anh cũng chỉ có thể mạnh miệng nói: "Được rồi, trên đời này nơi nào không có cỏ thơm, tôi mới sẽ không độc hưởng một cành hoa."Sở Thu Hi dùng bàn tay thanh tú ôm lấy má, cười tủm tỉm hỏi: "Vậy Tiểu Bạch của chúng ta yêu thích bao nhiêu bông hoa?"
Hạ Tiểu Bạch đương nhiên biết Sở Thu Hi tiếu lý tàng đao, anh cũng chỉ là miệng ngứa mà thôi."Nếu như là một cô gái xinh đẹp như Thu Hi, tôi độc hưởng một nhánh là đủ rồi."Sở Thu Hi cũng rót cho mình một ly rượu, cánh môi mềm mại như hoa hồng khẽ nhấp một ngụm.
Đôi mắt xinh đẹp có phần ẩn ý đưa tình nhìn Hạ Tiểu Bạch đang cùng đùa giỡn với mọi người.
Đây là lần đầu tiên cô quan tâm nhiều đến một chàng trai như vậy, chẳng lẽ mình thật sự đã yêu Hạ Tiểu Bạch rồi? Nhưng hắn rất xinh đẹp, Sở Thu Hi chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ gặp phải một chàng trai còn xinh đẹp hơn cả con gái.
Sở Thu Hi nghĩ tới cô cũng đã mười tám tuổi, yêu một chàng trai xinh đẹp như vậy có gì là không thể chứ? Mặc Tử Hàn nhìn dáng vẻ Sở Thu Hi chống cằm vừa uống rượu vừa liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Bạch.
Mới ý thức được chính mình xem như hoàn toàn bại bởi Hạ Tiểu Bạch.
Sở Thu Hi đã uống không ít rượu, gương mặt trắng như tuyết hơi nhiễm men say, sợi tóc vốn chỉnh tề cũng rải rác bay xuống.
Đôi mắt đẹp nổi lên gợn sóng nhàn nhạt.
Hạ Tiểu Bạch biết tửu lượng của mình không được, cho nên cho dù những người khác rót rượu như thế nào anh cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ.
Cơ bản đều chỉ uống Cola.
“Tiểu Bạch uống rượu cùng em được không? ” Sở Thu Hi hơi làm nũng nói.
Hạ Tiểu Bạch vốn định từ chối. . .
Nhưng lời Sở Thu Hi nói tiếp khiến anh không thể từ chối.
Sở Thu Hi dùng bàn tay ngọc ngà dắt Hạ Tiểu Bạch đi đến một góc tối không người, tay trái thon dài trắng như tuyết đẩy anh vào góc tường.
Khuôn mặt xinh đẹp có chút ngượng ngùng ghé sát bên tai anh, hơi thở như U Lan phả vào tai anh nói: "Chúng ta uống rượu “nhập khẩu” được không?"
Hạ Tiểu Bạch làm sao có thể chịu được sự dụ hoặc của Sở Thu Hi, đây chính là mỹ nữ xinh đẹp muốn “nhập khẩu” rượu. . .
Anh đương nhiên hiểu Sở Thu Hi có ý gì, dù sao anh cũng đọc qua không ít tiểu thuyết.
“A… Cái này… Cái này…” Giọng nói của anh có chút lắp bắp.
Sở Thu Hi dùng mặt cọ má Hạ Tiểu Bạch, cảm giác da thịt trắng nõn tiếp xúc, cảm giác mềm mại ấm áp làm cho hai người đều lâng lâng.
Sở Thu Hi không cho Hạ Tiểu Bạch có cơ hội do dự, uống một ngụm rượu vang đỏ, má hơi phồng lên.
Con ngươi xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt anh ném một cái mị nhãn, phảng phất như đang nói cậu thật sự không muốn nhấm nháp sao? Trong ánh mắt tràn ngập mê ly dụ hoặc.
Cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Tiểu Bạch nuốt nước bọt, nhìn đôi môi đỏ mọng trong suốt của cô giống như hoa anh đào chín mọng.
Rốt cuộc nhịn không được cái miệng nhỏ nhắn của anh cũng cắn lên.
Trong góc chỉ truyền ra hai thanh âm kiều mỵ “ưm ưm".
Hạ Tiểu Bạch tham lam uống rượu ngọt trong miệng Sở Thu Hi, có lẽ có chút nóng nảy.
Một ít rượu đỏ tươi theo khóe miệng hai người chảy ra, chảy dọc theo cằm chảy xuống xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng chìm vào trong cổ áo trắng như tuyết.
Chỉ một ngụm rượu này đã uống hơn một phút, Sở Thu Hi cảm thấy mình sắp phải chết đuối trong loại rượu thơm ngọt này thì môi hai người mới chậm rãi tách ra.
Đôi má vốn hồng nhạt càng đỏ bừng hơn khiến cô thêm kiều diễm động lòng người, con ngươi cũng óng ánh xuân thuỷ.
“Chúng ta tiếp tục.”
Đầu ngón tay Sở Thu Hi đưa rượu còn sót lại trên khóe miệng vào trong miệng.
Lại uống một ngụm lớn rượu vang đỏ, hai cánh tay thon dài như ngó sen ôm cổ Hạ Tiểu Bạch, lần này là cô chủ công kích cái miệng nhỏ nhắn anh đào của đối phương.
Hạ Tiểu Bạch bị hai tay của cô ôm, mái tóc mềm mại của cô rơi trên cổ, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm đặc biệt của thiếu nữ, điềm đạm, tinh khiết, như giọt mưa mùa xuân lăn trên cánh hoa.
Loại cảm giác này thật sự làm cho anh cảm thấy như đang ở trong thiên đường.