Chương 56: Cậu và Sở Thu Hi Sống Chung Rồi À?
Nhưng trong ánh mắt của Sở Thu Hi, Hạ Tiểu Bạch rõ ràng có thể nhìn thấy sự cuồng nhiệt chôn sâu trong đáy lòng cô.
Chắc chắn cô có nhu cầu hơn cả mình.
Triệu Trình cũng chú ý tới, đôi chân của Hạ Tiểu Bạch thực sự thon dài, mềm mại hơn nhiều so với trong tưởng tượng, không hề có một sợi lông chân nào, mềm mại bóng mịn đến mức tưởng chừng như có thể ép ra nước.
Anh ta nuốt nước bọt ực ực. Đôi mắt gần như đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của não bộ, nhưng may thay là đôi tay vẫn có thể quản lý được.
Cho đến lúc gấp cuốn truyện lại, cả hai mới cảm thấy bớt căng thẳng, không thể không nói, cảnh tượng quá là đặc sắc.
Triệu Trình ngẩng đầu lên, khi khuôn mặt của Hạ Tiểu Bạch đập ngay vào mắt anh, thì toàn thân chết lặng.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch đỏ bừng, đôi mắt quyến rũ đến mức gần như sắp chảy ra nước, anh vô tri vô giác, nhưng trong ánh mắt lại gợi lên một chút quyến rũ.
"Tiểu Bạch ? Cậu... cậu không sao chứ?"
Hạ Tiểu Bạch bị giọng nói của Triệu Trình kéo ra khỏi truyện tranh và tưởng tượng.
Sắc mặt cũng có chút hoang mang, hoảng loạn dùng đầu ngón tay vuốt tóc mái tú lệ.
"Không... không có gì. Tôi vào nhà vệ sinh một lát."
"Cậu ấy cần tắm thêm một lần nữa để hạ nhiệt."
Triệu Trình nhìn dáng vẻ đáng yêu của anh, thật sự là muốn cưng chiều anh, một chàng trai đáng yêu biết mấy.
A hèm, trong lòng anh ta thì tưởng tượng cảnh tượng dâm đãng, giữa con trai và con trai, đây là một bước đi mà anh tuyệt đối không thể vượt qua.
Triệu Trình hỏi Mặc Tử Hàn cách đó không xa : “Tử Hàn, trước đây Tiểu Bạch cũng là bạn cùng phòng với cậu phải không ?”
“Lúc đó cậu ấy có xinh đẹp như bây giờ không ?”
Mặc Tử Hàn ở một bên vẫn còn đang hoài nghi về cuộc đời, đột nhiên bị câu hỏi này của anh ta làm cho không nói nên lời.
Chỉ lạnh lùng trả lời lại một câu.
"Không biết, có quỷ mới biết chuyện của tên đàn bà này ."
Triệu Trình nghe tiếng tắm rửa ào ào từ trong phòng tắm truyền đến.
Không khỏi thắc mắc liệu cái tên Hạ Tiểu Bạch này khi tắm có làm gì trước gương hay không.
Chỉ cần nghĩ đến đôi chân thon dài trắng như tuyết, vòng eo thon, làn da thơm dịu, mịn màng cùng với khuôn mặt vô cùng thanh tú của anh, tất cả mọi thứ.
Triệu Trình đã từng nhìn thấy dáng vẻ lúc Hạ Tiểu Bạch ra khỏi phòng tắm, trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình đối phương là con trai.
Lúc này anh ta mới có chút sức kháng cự, nếu không thật sự sẽ biến thành cầm thú, hành quyết anh ngay tại chỗ.
Sau khi Hạ Tiểu Bạch được nước lạnh làm cho hạ nhiệt, mới thong thả ung dung mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài, đem phơi hai chiếc quần đã giặt sạch sẽ.
Phát hiện Triệu Trình đang đắp chăn, không biết là đang nghĩ gì, ngủ rồi sao ?
Hạ Tiểu Bạch nhấc chân đá anh : “Cuốn truyện tranh Bách hợp đồng nhân này của anh tôi cũng mượn đi đây.”
Anh quyết định muốn xem nó cùng Sở Thu Hi. Để cô ta xem loại truyện tranh kiểu này, không biết liệu có làm sâu sắc hơn thuộc tính bách hợp của cô hay không ?
Nếu thực sự có thể, vậy thì quá tốt rồi.
Hạ Tiểu Bạch sẽ tiêu hết tiền tiêu vặt sau này của mình vào việc này.
Hạ Tiểu Bạch vừa định trở lại giường trên, Mặc Tử Hàn đột nhiên lạnh lùng nói với anh : “Cùng tôi ra ngoài một chuyến.”
Hạ Tiểu Bạch do dự... Mặc Tử Hàn trông có vẻ hơi bực mình khi nhìn thấy dáng vẻ lưỡng lự của anh.
"Có chuyện muốn nói với cậu." Nói xong liền bước ra khỏi ký túc xá.
Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ có thể đi theo hắn, nếu như Mặc Tử Hàn thật sự dám ra tay đánh người, vậy thì anh sẽ hét rách cổ họng, hét lớn có người sàm sỡ.
Hừ hừ.
Mặc Tử Hàn đá tung cánh cửa rỉ sét loang lổ trên sân thượng, đưa Hạ Tiểu Bạch lên sân thượng của khu ký túc xá.
Nó không cao, cũng chỉ có chín tầng.
Cảnh đêm sao trời lấm chấm dày đặc, thỉnh thoảng chỉ có vài đám mây mỏng màu xanh bay qua, khiến ánh trăng càng thêm mờ ảo.
Những con ve sầu mùa hè ngủ đông trong bụi cỏ bắt đầu ríu rít, mọi thứ xung quanh yên tĩnh như màn đêm.
Hạ Tiểu Bạch không có tâm tư để mà thưởng thức cảnh đêm như vậy : "Anh.... Tử Hàn "
Không biết Mặc Tử Hàn đã có một chai bia trong tay từ lúc nào, hắn uống một ngụm, ngước đầu nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm : “Hôm nay gió cũng ồn ào quá.”
Hạ Tiểu Bạch, cái gì ? !!! Cái tên này muốn làm gì ? Không phải là hắn thực sự muốn ném anh xuống dưới từ chỗ này chứ ?
Anh cũng căng thẳng đáp lại một câu :
“Nhưng gió đang khóc…” (Nói với khát vọng sống sót mãnh liệt)
Mạc Tử Hàn...: "Cậu và Sở Thu Hi sống chung rồi à ? " (Lộ ra vẻ mặt có chút không cam lòng)
Hạ Tiểu Bạch lùi lại một bước, quả nhiên là vấn đề này, Mặc Tử Hàn mới chuẩn bị giết anh để diệt khẩu.
Nhưng vì cô bạn gái xinh đẹp, anh vẫn là dùng hết vẻ nam tính còn sót lại của mình lớn tiếng thừa nhận.
"Đúng vậy, chúng tôi sống chung rồi thì sao chứ !"
Mặc Tử Hàn bước một bước lớn đến gần Hạ Tiểu Bạch trực tiếp kéo cổ áo anh lên.
Mặc Tử Hàn cao hơn Hạ Tiểu Bạch cả một cái đầu, Hạ Tiểu Bạch bị hắn kéo cổ áo, phải kiễng chân lên mới có thể miễn cưỡng chạm đất.
Nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của anh lại đầy sự quật cường.
Làm ra vẻ như cho dù anh có đánh chết tôi thì tôi cũng sẽ không buông tay Sở Thu Hi vậy.
"Sao, cậu muốn đánh tôi, cậu đánh đi. Dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không bao giờ nhường cô vợ xinh đẹp Thu Hi cho cậu đâu."
Mặc Tử Hàn nhếch mép cười khẩy : "Ha ha, mấy năm không gặp, đúng là tiến bộ rồi."
"Cậu cho rằng tôi thật sự không dám đánh cậu sao ?"
------