Chương 57: Vậy Mối Quan Hệ Giữa Cậu Và Đàn Em Bạch Hạc Là Gì
Hạ Tiểu Bạch bị Mặc Từ Hàn nắm cổ áo tuy rằng hoảng sợ, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự kiên định. Anh đã sớm không phải là tên nhát gan như thời trung học nữa rồi.
Trong đêm tối.
m thanh Mặc Tử Hàn nắm chặt nắm đấm vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Cái tên yếu đuối này đừng tưởng rằng bản thân hơi xinh đẹp liền có thể nói chuyện với hắn như thế!
...Một cơn gió đêm thổi qua, xung quanh vang lên tiếng "xào xạc" của cỏ cây.
Đám mây lớn che bầu trời rời đi, ánh sáng của mặt trăng một lần nữa chiếu xuống bóng dáng của hai người ở trên mặt đất.
Mặc Tử Hàn nhìn Hạ Tiểu Bạch, gương mặt của đối phương dưới ánh trăng giống như nhược thủy tam thiên() làm cho người ta không khỏi thương tiếc.
(
) Nhược thủy tam thiên, chỉ thủ nhất biều (弱水三千,只取一瓢) là một câu thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là "Dù cho nước sông ba ngàn, chỉ cần một gáo là đủ."
Lông mi chớp mở như đôi cánh của ve sầu, cái miệng nhỏ màu đỏ mím lại, đôi mắt to đen láy long lanh tràn ngập sự bướng bỉnh.
Hạ Tiểu Bạch:
"Sao không đánh đi! Nếu như không muốn đánh thì xin hãy thả tôi ra!"
Mặc Tử Hàn nhắm mắt lại, dùng sức đẩy anh ra, tay hắn có hơi run rẩy.
Hạ Tiểu Bạch bị hắn đẩy lùi về sau mấy bước mới đứng vững được.
Mặc Tử Hàn trực tiếp ném lon nước vừa uống xong xuống đất, dựa người vào ban công nhìn xuống mặt đất phía dưới.
Cơn gió nhè nhẹ mát mẻ thổi qua, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, cuốn lên những chuyện cũ.
Hắn lấy một điếu thuốc ra hút:
"Vậy là cậu và Thu Hi đang quen nhau, vậy còn đàn em Bạch Hạ thì sao?"
Hạ Tiểu Bạch đưa tay ra dụi nước mắt bị câu hỏi này của Mặc Tử Hàn làm cho ngơ ngác.
"Cái...cái gì, đàn em Bạch Hạc?"
Mặc Tử Hàn híp mắt, giọng nói có chút tàn nhẫn:
"Chẳng lẽ cậu còn muốn một chân đạp hai thuyền chắc."
Hạ Tiểu Bạch đổ mồ hôi lạnh:
"Chuyện đó...tôi và đàn em Bạch Hạc thật sự không có gì với nhau cả..."
Mặc Tử Hàn gõ mấy cái lên điếu thuốc, phủi tàn thuốc xuống đất:
"Nhưng mà Triệu Trình nói hai người đã…”
"Thậm chí còn có người nói rằng hai người còn có một đứa con mới hai, ba tuổi."
Hạ Tiểu Bạch nghe xong liền muốn ngất xỉu, lời đồn này quá bất hợp lý rồi đó.
Tên Triệu Trình đáng chết, anh đi đăng ký kết hôn thì có.
"Bọn họ nói xạo đó, tôi dám thề với trời rằng, nếu như tôi và Hạ Bạch Hạc có liên quan một chút nào với nhau, tôi liền...tôi liền không có JJ!"
Mặc Tử Hàn cau mày nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hạ Tiểu Bạch, anh còn giơ ra ba ngón tay?
Chẳng lẽ giữa hai người bọn họ không có mối quan hệ gì thật sao? Hay là Hạ Tiểu Bạch vốn dĩ không có tiểu JJ?
Nhưng sau đó hắn lập tức lắc đầu, hắn đã ở chung ký túc xá với Hạ Tiểu Bạch hơn một năm rồi, như thế còn không phát hiện được anh ta không phải là đàn ông, chẳng bằng hắn nhảy từ đây xuống luôn cho rồi.
Mặc Tử Hàn thở dài nói:
"Tôi tạm thời tin cậu."
"Nhưng mà, nếu cậu thật sự muốn yêu đương với Sở Thu Hi...Ít nhất cũng phải vượt qua được một vấn đề rất lớn."
Hắn có hơi khổ sở, lắc đầu.
Hạ Tiểu Bạch sửng sốt:
"Vấn đề gì?"
"Mặc Tử Hàn, tôi nói cho cậu biết, đừng có làm mấy chuyện như phá hoại tình cảm giữa tôi và Thu Hi."
"Nếu không thì...nếu không thì...tôi...tôi."
"Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu..."
Mặc Tử Hàn ném điếu thuốc xuống đất, lấy chân giẫm tắt điếu thuốc, bình tĩnh nói:
"Sở Thu Hi có một người em trai cực kỳ cuồng chị gái."
Không chỉ thế, cô còn có một người cha siêu cuồng con gái, có điều Mặc Tử Hàn không nói chuyện này ra.
Nếu như anh không giải quyết được em trai của Sở Thu Hi, thì không thể nào đối mặt được với cha của cô.
"Tự cậu xem rồi giải quyết đi."
Hắn bỏ lại câu này xong liền xoay người rời đi.
Trong lòng hắn còn âm thầm cảm thấy bản thân vô cùng thất bại, hắn vậy mà lại thua một tên yếu đuối như thế trong việc tranh giành phụ nữ.
Hắn vốn định cho anh một bài học, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ, đáng thương của đối phương lại không xuống tay được.
"Mặc Tử Hàn, mày đúng thực là một kẻ thất bại."
Hắn tự giễu.
Hạ Tiểu Bạch ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Em vợ là người siêu cuồng chị gái?
...
Ngày hôm sau.
Trong lớp.
Không thể không khen trình độ thôi miên của giáo viên đứng lớp hôm nay.
Hạ Tiểu Bạch chưa học được 10 phút đã cảm thấy mơ màng, tay ngọc chống đỡ quai hàm, lung lay sắp gục.
Trên bục giảng, giáo viên vẫn đang giảng bài. Đột nhiên, Hạ Tiểu Bạch cảm thấy lỗ tai dường như bị ai thổi một cái.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch."
Hạ Tiểu Bạch không kiên nhẫn mở mắt ra, phát hiện là một em gái xinh đẹp mắt to, nếu như người đánh thức anh là cô gái này thì anh vô cùng kiên nhẫn.
"Có chuyện gì thế em gái xinh đẹp, tan học muốn đi hẹn hò với tôi hả?"
Đôi mắt to đen nhánh của Đào Na Na tỏa ra sự vui vẻ.
"Cậu đã có một cô bạn gái văn nghệ xinh đẹp rồi còn nghĩ tới tớ làm gì thế."
Hạ Tiểu Bạch bó tay:
"Vậy cậu thổi lỗ tai tôi làm gì."
------