Chương 68: Chúng Ta Làm Quen Đi.
Mấy giọt nước từ trên mặt chảy xuống, chảy qua chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh thon dài, anh thảnh thơi cầm điện thoại di động đánh vương giả.
Anh phát hiện ra một vấn đề, chính là gần đây kỹ thuật chơi vương giả của anh càng ngày càng tốt.
Đại khái là hệ thống không chỉ nâng cao tài nghệ của anh mà đồng thời cũng nâng luôn kỹ thuật chơi game cho anh.
Trải qua một buổi sáng anh từ Vĩnh Hằng Kim Cương đã tiến vào Tinh Diệu.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc chơi vương giả anh được tiến vào Tinh Diệu.
"Quả nhiên kỹ thuật của đối thủ cũng đã có tiến bộ, xem Bì Bì Xà của ta cho Khải Đa của người ăn hành đây.”
Chưa đầy mười phút sau, Khải Đa đã bị Bì Bì Xà của anh tiễn xuống suối vàng ba lần.
Khải Đa đã bắt đầu mắng người, hắn mắng hết một loạt những người đi đường giữa, đi đường rừng, đánh du kích, ai cũng không bỏ qua.
Toàn màn hình đều là những lời mắng chửi.
Lại xong một ván game, cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Tiểu Bạch cúi xuống uống một ngụm coca lớn, thoải mái ợ một cái?
Nhìn đồng hồ đã là 11 giờ hơn: "Em vợ sao còn chưa tới nhỉ?"
Sở Tiêu Tiêu cầm gậy bóng chày trong tay, dẫn theo một đám đồng bọn đã đứng ở cửa căn hộ.
Cậu lặng lẽ lấy chìa khóa ra mở cửa, trong tay còn cầm một cái ly thủy tinh.
"Tôi đi vào trước, nếu như nảy sinh tình huống không đúng tôi sẽ lập tức ném vỡ cái ly để ra hiệu, các người sau đó phải xông vào như tôi đã phân phó, hiểu chưa?"
Năm tên tiểu đồng bọn đều gật đầu: "Tiêu Tiêu cẩn thận một chút!”
Sở Tiêu Tiêu bước vào trong, đi tới trước cửa phòng của chị gái.
Đáng tiếc cậu không có chìa khóa phòng của chị, chỉ có thể dán lỗ tai lên cửa phòng nghe lén, bên trong quả nhiên có động tĩnh.
Khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Chị của mình sao có thể bị tên chết tiệt này cướp đi mất.
Sở Tiêu Tiêu nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt thiếu niên non nớt tràn đầy phẫn nộ.
Cậu vừa chuẩn bị gõ cửa thì cửa phòng đã bị người bên trong mở ra. “Cạch”
Sở Tiêu Tiêu tay trái cầm ly tay phải cầm gậy, dáng vẻ sẵn sàng lao vào chiến đấu.
Nhưng đột nhiên cửa mở ra, hai người đều bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó cùng sửng sốt.
Hạ Tiểu Bạch lúc này ăn mặc cực kỳ tùy tiện mát mẻ, áo T - shirt trắng hơi trượt xuống một bên, lộ ra bờ vai trắng như tuyết và xương quai xanh duyên dáng.
Đôi chân thon dài trắng nõn kia cũng không mang dép.
Cái miệng nhỏ nhắn hồng hào còn đang cắn dở cây kem, đôi mắt màu hổ phách khẽ chớp chớp, dáng vẻ tò mò hỏi.
“Cậu là em trai của Thu Hi, Sở Tiêu Tiêu à?" Giọng nói nhẹ nhàng khó phân biệt.
Sở Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn chị gái chân dài dáng người cao gầy này cả người ngây dại.
Mái tóc ngắn trung tính kết hợp với khuôn mặt mộc tuyệt đẹp của cô thoạt nhìn trông rất hiên ngang.
Ánh mắt Sở Tiêu Tiêu phát sáng, cậu ta lặng lẽ đánh giá chị gái xinh đẹp này một lượt, đúng là không có chỗ nào để chê.
Khuôn mặt xinh đẹp, da thịt trắng như tuyết, vòng eo tinh tế, bờ mông cong vút, cặp đùi xinh đẹp thẳng tắp, so với chị gái cậu còn thẳng hơn.
Điều duy nhất khiến cậu ta thất vọng là chị gái xinh đẹp này hóa ra lại là tivi màn hình phẳng( lép đó :)) ).
Còn phẳng hơn cả mấy nữ sinh trong lớp cậu
Hạ Tiểu Bạch thấy thiếu niên này vẫn còn đang sững sờ, làm sao không biết cậu ta đang suy nghĩ cái gì.
Xem ra vẫn chỉ là một tiểu háo sắc mà thôi, nếu như vậy thì đơn giản rồi.
“Tiêu Tiêu?”
Sở Tiêu Tiêu bị giọng nói êm tai của anh kéo lại thực tại.
Cậu ta ngượng đỏ mặt gãi gãi đầu, ánh mắt tản ra ánh sao nhìn Hạ Tiểu Bạch.
“Chào chị ạ, em là Sở Tiêu Tiêu!”
“Có thể làm quen với chị được không?”
Đầu ngón tay Hạ Tiểu Bạch nhẹ nhàng nắm lấy cằm, làm ra dáng vẻ thắc mắc.
Sau khi nhìn thấy cậu em vợ này, anh không khỏi không cảm thán gen nhà Sở Thu Hi đúng là cực phẩm.
Nhìn Sở Tiêu Tiêu phải giống Sở Thu Hi đến bảy tám phần.
Ha ha một đứa em vợ mà anh cũng không giải quyết được vậy thì không xứng làm trà xanh... Không đúng, phải là đại sư trà nghệ.
Chợt anh đưa tay lên khẽ vén mái tóc bên tai, thản nhiên cười vươn tay mình ra.
“Đương nhiên có thể, tôi là bạn thân nhất của chị gái cậu.”
“Nếu cậu là em trai của Thu Hi thì cũng chính là em trai của tôi?”
Trong lòng Sở Tiêu Tiêu kích động không chịu được, nhìn đối phương vươn tay đến trước mắt, bàn tay ngọc trắng tuyết như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, móng tay màu hồng nhạt mượt mà đáng yêu, căn bản không nhìn ra khuyết điểm gì.
Cậu ta cũng khẩn trương nắm lấy, cảm giác mịn màng, da thịt trơn nhẵn truyền đến.
Trong lòng cậu ta chấn động một trận, làn da của chị gái này còn bóng nhẵn mịn màng hơn cả chị gái cậu.
Cậu nắm chặt suốt một phút, vẫn phải để Hạ Tiểu Bạch nhắc nhở mới không nỡ buông ra.
------