Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ!

Chương 72: Cô Gái Nhỏ Si Mê Em Vợ.

Chương 72: Cô Gái Nhỏ Si Mê Em Vợ.


Đặc biệt là lúc nhìn Hạ Tiểu Bạch trong mắt của cô tràn đầy phẫn nộ, người không biết còn tưởng rằng Hạ Tiểu Bạch thiếu nợ cô ấy mấy trăm tệ.
Cô gái xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa đôi chỉ ngón tay thon dài về phía Sở Tiêu Tiêu, lộ ra một cặp lúm đồng tiền tức giận hỏi.
"Tiêu Tiêu, người phụ nữ hôi hám này là ai? Tại sao các anh lại đi dạo phố cùng nhau?"
Hạ Tiểu Bạch ngơ ngác! Người phụ nữ hôi hám mà cô ta chỉ là ai, tại sao cô gái xinh đẹp này lại nhìn mình?
... Cmn, cô gái xinh đẹp này sẽ không phải là tới bắt gian coi mình là gian phu dâm phụ rồi chứ!
Hạ Tiểu Bạch không biết nên khóc hay là nên cười.
Giới trẻ bây giờ đều biết chơi như vậy sao, anh hiện tại hận không thể đánh Sở Tiêu Tiêu.
Sở Tiêu Tiêu lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn: "Nhã Nhã, tôi đã nói rồi, tôi không thích những cô bé như cô."
"Một chút thú vị cũng không có, chiều cao cũng không cao, chân dài cũng không dài."
"Ngoại trừ lớn lên đáng yêu xinh đẹp, một chút ưu điểm của phụ nữ trưởng thành cũng không có, huống chi chị Tiểu Bạch so với cô xinh đẹp hơn, chân còn dài hơn."
Nhã Nhã buồn bực nhìn Hạ Tiểu Bạch, đối phương chiều cao cùng chân dài đối với cô mà nói thật đúng là xa không thể vời.
Với tiến độ phát dục của cô bây giờ, về sau có thể cao đến 1m6 đã là rất giỏi rồi.
Cô có phần khẩn cầu nhìn Sở Tiêu Tiêu: "Nhưng mà tôi sẽ còn cao thêm nữa, tôi cũng có thể trưởng thành chân dài, huống chi người phụ nữ này còn lép nữa."
Hạ Tiểu Bạch … Trên trán lại nổi thêm gân xanh, một lần nữa có loại kích động muốn đánh người.
Mục tiêu vẫn là Sở Tiêu Tiêu. (╯д< )╯ ˙3˙
Ôn Nhã Nhã còn mang theo vẻ kiêu ngạo đưa ra bộ ngực đang phát dục được tương đối tốt của mình, nhìn dáng dấp như là đã là cup B rồi.
"Tiêu Tiêu, anh xem, của tôi so với cô ấy còn lớn hơn."
Ở cái tuổi này của cô ấy, việc có thể trong tương lai trưởng thành thành cup C cũng không phải là không có khả năng.
Sở Tiêu Tiêu lộ ra vẻ mặt ghét bỏ nói một tiếng "STOP".
"Thì thế nào, tôi cũng không thích cô, cô đi đi, không cần đi theo nữa, tôi với chị Tiểu Bạch đang hẹn hò."
Hạ Tiểu Bạch nhìn Sở Tiêu Tiêu, bộ dáng kia thật sự hận không thể đánh hắn một trận.
Đây cũng quá là Versailles() rồi.
(
)Trong tiếng lóng tiếng Trung, "Versailles" (凡尔赛) có nghĩa là "khoe khoang, khoe mẽ"
Năm đó nếu như mình cũng có một cô gái mê muội mình đến vậy, e rằng nằm mơ cũng phải cười ra tiếng.
Nhã Nhã tức giận đến liên tục giậm chân, lợn Peppa nằm ở bên hông cũng lắc lư theo, cảm thấy bất công đến nỗi đôi mắt to của cô tràn đầy nước mắt.
Hạ Tiểu Bạch hiền hoà mỉm cười, giống như gió xuân ấm áp: "Được rồi, Tiêu Tiêu để cô bé dễ thương này đi dạo phố cùng với chúng ta đi."
"Đi bộ cả buổi trưa rồi cũng hơi mệt chút, tìm quán nước nào đó ngồi đi."
Đương nhiên Hạ Tiểu Bạch cũng là có lòng riêng của mình, nói thật cùng một nam sinh đi dạo phố thật sự một chút thú vị cũng không có.
Nếu như có một cô gái xinh đẹp đi theo thì sẽ khác, lúc nhìn mỹ nữ tâm trạng người ta sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
Hơn nữa với tư cách là một trà xanh đủ tiêu chuẩn ... Không đúng... Hẳn là đại sư trà nghệ, tuyệt đối không thể bởi vì loại chuyện nhỏ này mà tức giận, phải mỗi giờ mỗi khắc duy trì được tính cách của Bạch Liên hoa.
Sở Tiêu Tiêu có chút không muốn, Ôn Nhã Nhã ngược lại là có chút vui mừng.
Hạ Tiểu Bạch dịu dàng nói: "Tiêu Tiêu, cô ấy là bạn cùng lớp với em, trong đám bạn học cũng không thể đối xử như thế với bạn học được."
Anh giơ tay lên muốn sờ đỉnh đầu Ôn Nhã Nhã, nhưng cô bé đã kiêu ngạo tránh qua.
Ôn Nhã Nhã phồng má "Hừ" một tiếng, đầu nhỏ nghiêng qua, hai bím tóc cũng theo đó đung đưa.
"Quyến rũ Tiêu Tiêu của tôi, nhưng tôi với cô không quen."
Hạ Tiểu Bạch (ˊ?ˋ ) quả nhiên vẻ mặt tức giận của cô gái xinh đẹp trông rất đáng yêu.
Hai bím tóc lắc lư, khiến anh rất muốn sờ hai bím tóc của cô.
Ba người nhanh chóng tìm một quán McDonald's gần đó và ngồi xuống.
Hạ Tiểu Bạch rất ăn ít khi ăn đồ ăn nhanh của nước ngoài, nhưng Sở Tiêu Tiêu cùng Ôn Nhã Nhã lại rất yêu thích.
Hạ Tiểu Bạch cảm thấy có chút lo lắng về ví tiền của mình, dù sao trong ba người thì anh cũng là người nhiều tuổi nhất, cũng không thể để hai đứa nhỏ trả tiền.
"Các em gọi món đi, hôm nay tôi mời khách."
Anh nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì khi chiêu đãi ở McDonald's sau khi nhận được 520 của Tiêu Tiêu.
Mùa hè này đã liên tục nửa tháng không mưa rồi, nhiệt độ cực kỳ nóng.
Quán McDonald's buổi chiều đông đúc, thật vất vả mới tìm được một vị trí để ngồi xuống.
Ôn Nhã Nhã miệng nhỏ nuốt nước bọt, lật xem Menu trên điện thoại.
Ba mẹ cơ bản hiếm khi đưa cô đi ăn đồ ăn nhanh, bản thân cô cũng rất ít khi ăn vì tiền tiêu vặt ít.
------



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất