Chương 74: Yêu Một Người, Cô Ấy Sẽ Trân Trọng Tất Cả Mọi Thứ Xung Quanh Anh
Bên trong có tổng cộng bảy ô nhỏ, sau mỗi một vị trí đều có mấy cô gái đang đứng xếp hàng
Có phải toàn bộ khu mua sắm đều không còn toilet nữa rồi…sao lại nhiều người như vậy.
Lúc này Ôn Nhã Nhã cũng đi vào, cắn đôi môi đỏ mọng đứng xếp hàng phía sau Hạ Tiểu Bạch.
Dáng vẻ sờ bụng dưới của cô xem ra là cũng vô cùng gấp gáp.
Mới nhớ ra cô bé này đã uống hai ly coca lớn.
Chỉ là xếp hàng vẫn chưa đến mười phút, Hạ Tiểu Bạch nghe thấy tiếng dậm chân lo lắng của Ôn Nhã Nhã.
Cái miệng nhỏ lầm bầm: “Sắp tiểu ra quần rồi, sao mà còn chưa đến lượt mình.”
Rất nhanh cũng sắp đến lượt của Hạ Tiểu Bạch, anh bất lực thở dài một hơi, “Nhã Nhã em đi trước đi.”
Ôn Nhã Nhã nín nhịn đến trán lấm tấm mồ hôi, nhưng cô vẫn ngoan cố hừ một tiếng.
“Không cần chị bố thí, chị mau lên đi.”
Hạ Tiểu Bạch nhún nhún vai, “Dù sao một lát tiểu ra quần cũng không phải là chị.”
Ngay lúc chuẩn bị khóa cửa, đôi mắt to của Ôn Nhã Nhã đã ngấn nước.
Cô không nhịn được nữa mà xông vào cửa, “Chị Tiểu Bạch, để tôi đi trước nhé, sắp tè ra quần rồi”::><
Vừa nói cô vừa bắt đầu cởi cúc váy.
Hạ Tiểu Bạch giật mình lập tức quay người đi, chết tiệt, anh hình như nhìn thấy bên trên còn có in hình con heo peppa.
Sau tiếng nước chảy, “Cái đó…có khăn giấy không.” Từ phía sau truyền đến giọng nói lí nhí xấu hổ của Ôn Nhã Nhã.
Hạ Tiểu Bạch chỉ có thể đưa cho cô.
Mấy phút sau hai người trở về chỗ ngồi.
Sở Tiêu Tiêu nhìn dáng vẻ của Hạ Tiểu Bạch, phát hiện cô có chút kỳ lạ, dung nhan xinh đẹp có chút ửng đỏ.
“Chị Tiểu Bạch làm sao vậy, lỗ tai hình như ửng đỏ cả lên.”
Hạ Tiểu Bạch vội vàng lắc đầu, chỉ là trong lòng tràn đầy cảm giác tội lỗi.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đi dạo dạo phố rồi trở về thôi.”
Hạ Tiểu Bạch cũng có chút mệt, nếu như không phải cần bồi dưỡng tình cảm với cậu em vợ.
Anh thà nằm trong ổ chăn của mình chơi game, đọc tiểu thuyết và ngủ.
Đây mới là cuộc sống của một trạch nam nên có.
Trên đường phố, đèn đường dần dần sáng lên, đỏ, xanh, vàng đủ màu sắc, tô điểm cho cảnh đêm thật đẹp. Hàng người đi qua đi lại, đông đúc náo nhiệt.
Hạ Tiểu Bạch dừng chân ở một quầy hàng ven đường do hai nữ sinh mở.
Thứ được bán là một số phụ kiện trang sức của nữ, có lẽ là những sinh viên ở gần đó dựng quầy hàng để làm thêm vào cuối tuần.
Anh cũng mua một chiếc kẹp tóc cho Sở Thu Hi, Hạ Tiểu Bạch đã chọn một con bướm màu hồng có đính những viên pha lê xinh đẹp trên đó.
“Người đẹp, cái này bán như thế nào?”
Nữ sinh nhìn thấy Hạ Tiểu Bạch trong lòng cũng vô cùng ngưỡng mộ, thật là một chị gái xinh đẹp.
“Ba mươi đồng, chị gái thật là xinh đẹp, có điều cái này chỉ hợp với mái tóc dài~”
Sở Tiêu Tiêu vội vàng nói, “Gói lại cho tôi, tóc cũng có thể để dài mà.”
“Chị Tiểu Bạch em tặng cho chị.”
Ôn Nhã Nhã nũng nịu kéo tay của Sở Tiêu Tiêu, “Tiêu Tiêu, người ta cũng muốn có một cái giống vậy.”
Sở Tiêu Tiêu khó chịu nói với cô, “Được rồi được rồi, thật là phiền chết đi được, tặng cho em một cái.”
Ôn Nhã Nhã vô cùng vui vẻ nhảy cẫng lên, “Cám ơn Tiêu Tiêu.”
“Tiêu Tiêu thật sự là một người tốt.”
Sở Tiêu Tiêu…..(ー
ー)
Hạ Tiểu Bạch….
Hạ Tiểu Bạch bất lực gõ vào đầu Sở Tiêu Tiêu.
“Đây là quà mà chị chuẩn bị để tặng chị của em, ai cần em tặng hả.”
Sở Tiêu Tiêu ôm cái đầu nhỏ tức giận nói, “Được rồi, món đồ rẻ nhất trong hộp trang sức của chị em cũng là mấy trăm tệ, đều là hàng hiệu xa xỉ như Chanel, Tiffany, Mikimu.”
“Em đã tặng chị ấy rất nhiều, nhưng rất ít khi thấy chị ấy đeo.”
Hạ Tiểu Bạch mở cái miệng nhỏ, được rồi, sự nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của anh, anh cầm lấy chiếc kẹp tóc hình con bướm.
Đôi mắt màu hổ phách sáng lên, trông có vẻ thất vọng và chuẩn bị bỏ cuộc.
Ôn Nhã Nhã ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, “Đừng nghe Tiêu Tiêu nói.”
“Nếu như chị Thu Hi thật sự xem chị là bạn tốt, thì sẽ không để ý món quà chị tặng cho chị ấy là bao nhiêu tiền.”
Hạ Tiểu Bạch nghe câu nói của Ôn Nhã Nhã, đột nhiên bừng tỉnh, đúng vậy.
Nếu như Thu Hi thích mình thì tuyệt đối sẽ không bởi vì món quà không quý giá mà không thích nó.
Ôn Nhã Nhã cầm chiếc trâm cài tóc mà Sở Tiêu Tiêu đưa cho, đôi mắt to đen lấp lánh: “Yêu một người, cô ấy sẽ trân trọng tất cả mọi thứ xung quanh anh.”
Hạ Tiểu Bạch mỉm cười với Ôn Nhã Nhã, “Em nói đúng Nhã Nhã, chị tin Thu Hi nhất định sẽ thích.”
“Người đẹp gói quà lại giúp nhé.”
Trong phố đêm Sở Tiêu Tiêu nhìn Hạ Tiểu Bạch nói, “Chị Tiểu Bạch thật sự không giống như những nữ sinh khác, mua đồ cũng khẩn trương như vậy.”
“Hai chị giúp việc còn cả chị gái của em, lúc đi dạo phố với bọn họ, chọn đồ thật sự rất là phiền phức, đi xem cả nửa ngày lại không mua.”
Hạ Tiểu Bạch cười ha ha, trong lòng nghĩ tôi vốn dĩ không phải là con gái mà là anh rể của cậu.
Sau khi đưa Ôn Nhã Nhã về nhà, Sở Tiêu Tiêu cũng trở về biệt thự, mặc dù lúc mới đầu cậu cũng không tình nguyện.
Mãi đến khi bị Hạ Tiểu Bạch mắng cho một trận, mới bị vệ sĩ kéo vào biệt thự trong không khí đe dọa.
Hạ Tiểu Bạch bắt taxi về chung cư, Sở Thu Hi và Diệp Trường Ca cũng đã về rồi.
Hạ Tiểu Bạch nhìn món quà ở trong tay…
------