Chương 84: Rất Ảnh Hưởng Tới Việc Phát Dục
"Tiểu Bạch, dáng vẻ lúc cậu làm một thiếu nữ văn nghệ chính là cô vợ trong mơ của tôi đó."
Hạ Tiểu Bạch không nhịn được mà tỏ vẻ hung dữ:
"Nhóc con, coi chừng tôi đánh anh."
Chu Thanh nhịn không được nói:
"Tiểu Bạch, cậu có biết khi cậu tức giận trông rất đáng yêu không hả, tôi siêu thích luôn."
"Yên tâm đi, sau này tôi sẽ bảo vệ cậu."
Hạ Tiểu Bạch thật sự không muốn nhìn thấy tên này nữa, cũng lười tức giận với tên như thế này.
Mọi người đã làm bạn bè với nhau lâu như thế rồi, tính cách của đối phương như thế nào đều rõ như lòng bàn tay, càng nói anh ta càng chọc thêm mà thôi.
Diệp Trường Ca tức giận nhìn hai người:
"Được rồi, Tiểu Bạch, bác sĩ nói cậu không sao có, có thể làm thủ tục xuất viện."
Hạ Tiểu Bạch cũng xuống giường, cầm lấy đồ quấn ngực đi vào trong toilet.
Rất nhanh sau đó một Hạ Tiểu Bạch bằng phẳng lại quay về.
Diệp Trường Ca nói:
"Trước kia, cậu vẫn luôn quấn như thế này hả?"
"Rất ảnh hưởng tới việc phát dục."
Chu Thanh cũng quan tâm nói:
"Đúng thế, tôi thích cậu lúc nãy hơn."
Hạ Tiểu Bạch tức giận, dùng đôi tay trắng như phấn đánh vào mặt anh ta:
"Anh không nói cũng chẳng ai bảo anh bị câm điếc đâu."
Cứ như vậy Chu Thanh vinh hạnh được Hạ Tiểu Bạch ban thưởng cho một quầng thâm quanh mắt.
Hạ Tiểu Bạch ((( ̄へ ̄井
Nhưng vào lúc này có một y tá nhỏ đáng yêu đi đến, cô ấy đưa một cái túi nilon cho Hạ Tiểu Bạch.
“Em gái nhỏ sau này đến tháng nhớ dùng~Hộ~Thư~Bảo~nha~"
()Hộ Thư Bảo là tên một loại băng vệ sinh.
Bên trong là quần áo loang lổ vết máu của anh, còn có một cái quần lót nhỏ màu trắng bị nhuộm thành màu đỏ hồng cực kỳ dễ thấy.
Chu Thanh, Diệp Trường Ca cũng thò đầu lại gần lộ vẻ tò mò?
Hạ Tiểu Bạch đỏ mặt đoạt lấy, còn trừng mắt nhìn đôi mắt dung tục của Chu Thanh.
“Nhìn cái gì mà nhìn, có phải anh cũng muốn mắt phải cũng bị đấm một cái hay không?”
Chu Thanh cười hì hì liên tục lui về phía sau: "Không thể ngờ được Tiểu Bạch vẫn mặc màu thuần trắng, vẫn là kiểu thắt lưng treo(
) vừa thuần khiết lại gợi cảm."
(*) Thắt lưng treo là một loại đồ lót của phụ nữ, thường được làm bằng dây hoặc dây xích, có thể điều chỉnh độ rộng và dùng để nâng đỡ ngực và lưng, giúp việc mặc một số loại quần áo trở nên thuận tiện và thoải mái hơn. Chức năng chính của nó là mang lại sự hỗ trợ và thoải mái, giúp phụ nữ cảm thấy tự tin và thanh lịch hơn khi mặc trang phục trễ vai, hở lưng hoặc rộng thùng thình.
Hạ Tiểu Bạch nghe anh ta miêu tả, khuôn mặt xinh đẹp xấu hổ sắp chảy máu.
Chu Thanh ( ̄ ε (# ̄)☆╰╮o(# ̄ ̄//) Hạ Tiểu Bạch
Diệp Trường Ca ôm trán: "Tôi đi trước lấy thuốc giúp Tiểu Bạch, hai người đi nhìn xem vết thương của hai người kia thế nào rồi?"
Vẻ mặt Hạ Tiểu Bạch lo lắng, mi mắt rũ xuống, Chu Thanh nhân cơ hội vỗ vỗ bả vai anh.
“Yên tâm đi, vừa rồi trên đường đến Triệu Trình vẫn còn liên tục đe dọa.”
“Người này da dày thịt béo không thành vấn đề, chỉ sợ lão đại bị thương không nhẹ, bị mấy tên khốn kiếp kia dùng chai đập rồi!”
"Lần trước lão đại uống say khoe khoang anh ấy từng luyện Thiết Đầu Công, còn kêu gào muốn nhặt một khối gạch đỏ trên mặt đất lên biểu diễn, cuối cùng bị tôi và Triệu Trình ngăn cản, chắc là anh ấy cũng không bị sao đâu..."
Châu Thanh an ủi Hạ Tiểu Bạch suốt trên đường đi. Bạn thân cùng giới bỗng biến thành thiếu nữ xinh đẹp, nghĩ thôi cũng cảm thấy sảng khoái muốn nổ tung.
Lúc này trong phòng cấp cứu, có hai người đầu bọc vải trắng đi ra.
Hạ Tiểu Bạch và Chu Thanh liếc mắt một cái là nhận ra Lý Lương, đầu của anh ta bị băng gạc bao lấy.
Về phần Triệu Trình thì càng trâu bò hơn, cả khuôn mặt đều bị bọc chặt, chỉ lộ ra hai con mắt.
Dáng vẻ có bao nhiêu buồn cười, thì có bấy nhiêu buồn cười.
Triệu Trình thấy Hạ Tiểu Bạch lập tức ra vẻ bị thương rất nặng.
“Tiểu Bạch Bạch, tôi vì cậu mà đánh nhau, đến cho tôi ôm một cái nào!”
Nói xong giang hai tay hướng về phía Hạ Tiểu Bạch, Hạ Tiểu Bạch xoa xoa đôi mắt đầy nước mắt.
Chu Thanh đã che trước mặt anh ôm lấy Triệu Trình.
Chu Thanh: "Được rồi được rồi, tình cảm của cậu tôi đã thay cậu tiếp nhận rồi."
Triệu Trình ???
Chu Thanh cười híp mắt xoay người nhìn Hạ Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch, để tôi ôm cậu thay Triệu Trình đi!”
Triệu Trình: "Đậu má, tên khốn kiếp này!”
Hạ Tiểu Bạch cũng bị bọn họ chọc cười, thanh âm như chuông bạc thanh thúy động lòng người, cực kỳ cảm động đá văng Chu Thanh đang đi qua muốn ôm. (╬ ̄皿 ̄)=○#( ̄#)3 ̄)
Hạ Tiểu Bạch nhìn Lý Lương hỏi: "Lão đại anh không sao chứ, có phải rất đau không?”
Một tay của anh lơ đãng vén tóc ra sau tai, dáng vẻ ưu nhã, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp, chớp đôi mắt hổ phách lo lắng nhìn anh ta, vô tình để lộ ra một tia nhu thuận đáng yêu.
Lý Lương bị Hạ Tiểu Bạch quan tâm nhìn chằm chằm, nhất thời không thích ứng được đỏ mặt.
Anh ta cười ha hả sờ sờ băng gạc trên đầu: "Không có việc gì, tôi đã từng luyện qua Thiết Đầu Công đấy."
------