Chương 89: Gà Nhỏ Hầm Nấm.
Nhưng vào lúc này một em gái mắt to cảm thấy có chút nghi hoặc, cô ấy nói với mấy người bạn thân bên cạnh.
"Này này, các cậu có phát hiện ra thiếu nữ tóc ngắn xinh đẹp vừa rồi có điểm giống Tiểu Bạch hay không?"
“Không thể nào, tôi không chú ý nữa?”
Hạ Tiểu Bạch chạy trốn đến toilet lần trước anh thay quần áo, nhưng anh không có quần áo con trai!
Tủ quần áo hệ thống thưởng chỉ có đồ con gái.
Trong lòng chợt nghĩ, anh bấm số điện thoại di động của Chu Thanh, cũng chỉ có thể nhờ anh ta hỗ trợ mang một bộ quần áo.
Chu Thanh vốn còn đang ở trên giường ôm vợ Hồ Đào của mình ngủ ngon, còn chảy nước miếng.
Đột nhiên nhận được điện thoại khiến anh ta phiền không chịu nổi, nhìn đồng hồ mới tám giờ sáng.
"Đệt ai đấy?" (?°?д°)
Khi anh ta thấy rõ là Hạ Tiểu Bạch, tinh thần lập tức lên cao, ngay lập tức nhận điện thoại.
Hai người nói đơn giản vài câu.
Chu Thanh lập tức nhảy xuống giường.
Triệu Trình ở một bên thay băng gạc nhịn không được châm chọc: "Đệt. Chu Thanh à không phải chỉ là nhận điện thoại thôi sao... Sao hưng phấn như vậy, chẳng lẽ là em gái xinh đẹp nào!”
Chu Thanh vui vẻ cười nói: "Hì hì thật đúng là em gái xinh đẹp, hâm mộ đi!”
Triệu Trình: "Đậu má, có thể mang tôi theo không?” ( `Δ′ )!
Chu Thanh: "Đứng sang một bên tự chơi đi" (╯> д<) ╯? ˙ 3 ˙
Chu Thanh lập tức tìm một bộ quần áo mới mua còn chưa mặc ở tủ quần áo của mình.
Dùng ba phút rửa mặt đánh răng xong rồi đi ra khỏi ký túc xá.
Rất nhanh anh đã đi đến vị trí đã hẹn với Hạ Tiểu Bạch, gõ cửa toilet.
Chu Thanh: "Hoàng đế địa phủ!”
Hạ Tiểu Bạch: "Gà con hầm nấm!”
Đây là ám hiệu riêng của ký túc xá bọn họ, Hạ Tiểu Bạch nhanh chóng mở cửa toilet.
“Chu Thanh, động tác của anh rất nhanh nhẹn!”
Chu Thanh nhìn dáng vẻ Hạ Tiểu Bạch mặc váy hoa nhỏ, cả người đều có chút ngây dại.
“Tiểu Bạch, dáng vẻ cậu mặc váy thật sự cực kỳ đáng yêu xinh đẹp.”
Hạ Tiểu Bạch trước mắt tướng mạo thanh thuần, làn da trắng noãn trong suốt, mái tóc ngắn trung tính ngang tai cùng nụ cười không biết nên làm sao, nhìn trông vô cùng xinh đẹp, đáng yêu.
Váy hoa nhỏ trên người anh có chút ngắn, một đôi bắp chân mảnh khảnh lộ ra bên ngoài, đường cong ưu nhã, bày ra vòng eo mảnh khảnh và độ cong mông mê người.
Hạ Tiểu Bạch tựa hồ cũng nhận ra tầm mắt đáng khinh của Chu Thanh, vì thế rụt chân vào trong váy, trên khuôn mặt tinh xảo hiện ra một vệt ửng đỏ.
“Đệt, đừng lộ ra ánh mắt bỉ ổi như vậy với tôi được không, YY mấy chị gái cosplay nhỏ của anh đi!”
Chu Thanh và Hạ Tiểu Bạch có thể nói là rất quen thuộc, cũng không cảm thấy có bất kỳ xấu hổ mà chỉ ha hả cười.
Bấy giờ Hạ Tiểu Bạch mới phát hiện đây là một bộ quần áo thể thao mùa hè mới tinh của Versace.
“Nà ní, không phải tôi bảo anh lấy quần áo của tôi sao, sao lại là của anh!”
“Hơn nữa còn là Versace, ít nhất cũng phải mấy trăm tệ!”
Chu Thanh cười nói: "Không có việc gì, tôi mới mua chưa từng mặc lần nào.”
“Cậu mặc xong đêm nay trả lại cho tôi là được, cậu cũng không cần giặt, tôi tự giặt là được.”
Hạ Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ của anh, đôi mắt đẹp liếc anh một cái, bản tay ngọc trêu chọc mái tóc ngắn bên tai.
Sao anh lại không biết trong đầu người này nghĩ cái gì được.
“Khốn kiếp, có thể đừng dùng thủ pháp tán gái hạ lưu của anh dùng lên người ông đây được không?”
“Anh đang có chủ ý gì đừng tưởng tôi không biết!”
Chu Thanh có chút xấu hổ, giờ anh mới nhớ đến bọn họ ở cùng một ký túc xá ba năm.
Vì để cho Hạ Tiểu Bạch thoát khỏi cảnh độc thân.
Anh ta đã sớm nói hết kỹ xảo tán gái và một ít ý nghĩ hèn mọn chia sẻ cho Hạ Tiểu Bạch.
Chu Thanh thật sự hối hận, hối hận hai mắt mình bị mù.
Em gái xinh đẹp như vậy mà ba năm cũng không nhìn ra, anh dùng sức nện vào ngực mình.
Nhưng mà mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa muộn.
"Tiểu Bạch, về sau có chuyện gì cần hỗ trợ, cần thẻ ăn hay gì đó cứ nói cho tôi biết là được, đừng quên tôi Chu Thanh chính là bạn thân tốt nhất của cậu.”
Trong lúc nói chuyện còn muốn nhân cơ hội giơ tay khoác về phía cổ Hạ Tiểu Bạch.
Anh nhớ rõ bọn họ thường làm thế khi cùng nhau ra ngoài lêu lổng.
Hạ Tiểu Bạch không chút lưu tình trực tiếp đẩy tay ra.
“Được rồi, trước kia lúc tôi mượn tiền anh, anh làm gì khách sáo như vậy.”
Chu Thanh gãi gãi đầu: "Nhưng cuối cùng tôi vẫn cho cậu mượn nha!”
Hạ Tiểu Bạch dùng tay nắm cằm gật gật đầu: "Nhưng cái giá phải trả là tôi phải mang đồ ăn và đồ ăn khuya cho anh, chỉ thiếu việc chưa xoa.bóp chân cho anh thôi.”
Hạ Tiểu Bạch chợt nhớ ra hình như mình còn nợ anh 100 tệ, lập tức chuyển khoản Wechat trả cho anh.
“Được rồi, chúng ta không ai nợ ai.”
Sau đó ôm quần áo Chu Thanh đi vào toilet hung hăng đóng cửa lại, trước khi đóng cửa còn kiêu ngạo hừ một tiếng với anh. (︶^︶)=凸
“Đừng có mà nhìn lén” (′д`σ)σ
“Rầm” đóng cửa lại.
Chu Thanh…?(??)?л
------