Chương 179: Quan Nguyệt Tặng Quà
Lục Dương nhịn không được mà lau mồ hồi, thâm hô may mắn, cuối cùng mình cũng lừa dối vượt qua được bài kiểm tra này rồi, bằng không, hắn sẽ làm uy vọng đại ca của mình trong lòng Tiểu Vũ giảm xuống.
Khống giống như họ hàng bên nội, Lục Dương rất thân thiết với họ hàng bên ngoại của mình, Lâm Tiểu Vũ là một ví dụ trong đó, bọn hắn chơi với nhau từ nhỏ, còn tắm chung với nhau, quan hệ không chỉ thân thiết như bình thường.
Chỉ là sau khi lớn lên.
Lục Dương ít khi về thăm bà ngoại của mình, cũng không còn cùng cô em họ này nói chuyện nhiều nữa.
Ở nhà dì nhỏ một hồi, Lục Dương đứng dậy, nói ra: "Cháu phải về rồi."
"Về sớm làm gì, cháu có xe mà, ở lại ăn tối xong rồi về đi."
Tiền Bình ngăn lại không cho Lục Dương rời đi.
Lục Dương cười ha ha, nói ra: "Dì nhỏ, buổi chiều cháu có hẹn rồi."
Lâm Tiểu Vũ nghe được lời nói Lục Dương, cũng che miệng nhỏ cười một tiếng.
Tiền Bình cho con gái mình một cú bổ, nói: "Nha đầu thúi, con cười cái gì, nếu còn mà yêu sớm thì biết tay với mẹ."
Nói xong, nàng hướng Lục Dương nói: "Thế thì cháu đi đi, dì sẽ không ngăn nữa, bất quá về sau nếu có thời gian, thì tới nhà dì chơi một chút, đừng chê chỗ dì nhỏ mà không tới."
"Làm sao vậy được, cháu còn ước mỗi ngày đều đến đây này."
"Haha, lớn rồi càng ngày càng dẻo miệng."
Chào tạm biệt gia đình dì nhỏ, Lục Dương lái xe quay về huyện thành, trên đường Lục Dương còn nhận được tin nhắn, mở ra đọc, hóa ra là tin nhắn của bưu điện.
"Có bưu kiện cần nhận."
Suy nghĩ một chút, Lục Dương mới biết được là thứ gì.
Mấy ngày hôm trước, Lục Dương được mời tới bữa tiệc họp mặt tác giả hàng năm, bất quá hắn lại không có thời gian, liền đành từ chối, những tốt xấu gì hắn cũng là tác giả nổi tiếng, chắc cũng được qidian tặng một số quà mừng.
Chắc là lễ bao mừng năm mới.
Đương nhiên, ngoài lễ bao ra còn có một số món hàng đặc biệt khác.
Bởi vì Lục Dương là một tác giả mới của năm nay, cũng chỉ có một tác phẩm đặc biệt, nhưng hoàn toàn xứng đáng với giải thưởng [tác giả mới xuất sắc nhất] năm 2010.
Đây coi như là giải thưởng cao nhất cho người mới gia nhập ngành này rồi, năm 2008 Thiên Tằm Thổ Đậu cũng nhờ tác phẩm mà lấy được giải thưởng này.
Giải thưởng người mới xuất sắc nhất được tặng một bàn phím làm bằng vàng, tuy nhiên đừng có hy vọng nó là một cái bàn phím vàng thật sự, đơn giản chỉ là mô hình mà thôi, về phần nặng bao nhiêu cân, còn phải đợi Lục Dương nhận cái bưu kiện này đã.
Nửa canh giờ sau, Lục Dương trở vệ thị trấn.
Hắn cũng không trực tiếp về nhà mà đi thẳng tới tiểu khu 'Thanh Sơn'.
Xe dừng lại ở ven đường, Lục Dương gọi cho Quan Nguyệt một cuộc điện thoại.
"Quan Quan, anh đến rồi, đang ở ngoài đây nè."
"Anh chờ một chút, em ra ngay đây."
Quan Nguyệt đổi dép lê, ôm một cái hộp từ trên lầu đi xuống, ra bên ngoài, nàng thấy được xe Lục Dương, liền nhỏ bước chạy tới, mở cửa xe đi vào.
"Sinh nhật vui vẻ."
Có thể là Quan Nguyệt chạy xuống hơi vội, nên gương mặt nàng có chút đỏ ửng, Lục Dường nhìn gói quà trên tay nàng, hỏi: "Cái này là quà em tặng cho anh sao."
"Đụng vây a."
Quan Nguyệt cười cười: "Anh đoán xem bên trong là gì đi?"
"Đoán không được."
Lục Dương lắc đầu, hắn làm sao có thể biết bên trong chưa gì, hắn cũng không phải có mắt nhìn xuyên tường.
"Ngốc quá, là một cuốn sách ảnh."
Quan Nguyệt mở hộp ra, bên trong là một cuốn sách ảnh cặp đôi.
Lục Dương cầm lấy cuốn sách, mở ra trang đầu tiền nhìn nhìn, đập vào mắt hắn là một tấm hình hắn cùng Quan Nguyệt chụp chung với nhau, trong tấm hình mắt Lục Dương nhỉn thẳng vào ống kính, còn Quan Nguyệt thì nhìn ngắm Lục Dương bên cạnh, ánh mắt này kiểu như trong thế giới chỉ có mỗi mình anh.
Trong lòng Lục Dương có chút cảm đông.
Hắn tiếp tục nhìn những tấm hình tiếp theo.
Bên trong đều là hình ảnh của hắn cùng Quan Nguyệt, có bức chụp riêng, có bức ảnh người chụp chung với nhau.
"Nhiều như vậy sao."'
Lục Dương nhịn không được hỏi một câu.
"Là ảnh chụp của hai chúng ta, em lưu lại đấy, đằng sau còn nữa đó, ảnh mở tiếp đi." Quan Nguyệt mong chờ nhìn Lục Dương.
Lục Dương tiết tục lật qua.
Đến trang sách cuối cùng, không phải là ảnh chụp của hai người bọn họ, mà là ảnh chụp một đống giấy nhỏ, Lục Dương nhìn nội dung ở phía trên, những tấm giấy này đều là tờ giấy Lục Dương cùng Quan Nguyệt truyền thư qua lại với nhau thời cấp ba.
Có tờ giấy chỉ là chào hỏi hằng ngày, có tờ thì là những lời tâm tình buôn nôn của hai người.
Mỗi tờ giấy đều có nét chữ của hai người bọn họ, chữ của Lục Dương thì xiên xiên vẹo vẹo, chữ của Quan Nguyệt thì vô cùng đẹp đẽ.
Đa số những bức thư đều do Quan Nguyệt gửi tới cho Lục Dương như.
Quan Nguyệt: Buổi sáng sao ngươi không nghe giảng.
Lục Dương: Có chút đau đầu, do đêm qua không ngủ được.
Quan Nguyệt: Buổi tối ngươi đừng đi chơi net nữa.
Lục Dương: Được.
Nhìn nội dung chất phác tự nhiên như vậy, khóe miệng Lục Dương hơi cong lại, ánh mặt lộ vẻ ôn nhu, tình yêu tuổi trẻ... thật đẹp a.
Hắn lại tiếp tục đọc bức ảnh phía dưới.
Quan Nguyệt: Buổi tối tan học chúng ta đi dạo sân trường một chút được không?
Lục Dương: Không được, ta hẹn Ngô Bá đi tiệm nét rồi, đi trễ không còn máy.
Quan Nguyệt: Không phải buổi sáng ngươi nói hôm nay không đi net nữa sao?
Lục Dương: Ta có nói sao? Quên mất rồi.
Quan Nguyệt: ...
Bây giờ nhìn lại nội dung từ những tờ giấy cấp ba thì rất buồn cười, nhưng Lục Dương lại không cười nổi, bởi vì kiếp trước, chính hắn là người vứt bỏ Quan Nguyệt.
Tuy rằng về sau hắn rất hối hận, nhưng trên thế giới này không có thuốc gì chữa hối hận cả, lúc đấy, hắn chỉ biết Quan Nguyệt đã ra nước ngoài, còn những tin tức về sau thì không hề hay biết.
"Anh làm sao vậy?"
Quan Nguyệt phát giác sắc mặt Lục Dương không đúng lắm.
Nàng có chút khẩn trưởng hỏi: "Anh không thích món quà này sao?"
"Thích lắm, Anh rất thích món quá này."
Lục Dương lộ ra nụ cười, đóng quyển sách lại, cất đi, nói: "Quan Quan, món quà này đối với anh rất quý giá."
Những lời này Lục Dương cũng không phải nịnh nọt Quan Nguyệt, mặc dù đây chỉ là một cuốn sách nhỏ, nhưng nội dung bên trong như làm Lục Dương trở lại tuổi thanh xuân, hắn ôm Quan Nguyệt vào lòng, nói ra: "Quan Quan, đời này anh sẽ không bao rời khỏi em, cho dù em có đuổi, anh cũng sẽ không bao rời đi."
Quan Nguyệt nghe không hiểu gì, chỉ biết cười.
"Em cũng vậy."
Trên đường người qua lại đều có chút tò mò nhìn lên trên xe, Lục Dương buông Quan Nguyệt ra, ổn định lại tâm tình của mình, sau đó nói: "Quan Quan, hôm nay anh cũng có món quà tặng cho em."
"Quà gì vậy."
Quan Nguyệt tò mò hỏi.
"Đi với anh."
Lục Dương lái xe đến bưu điện nhân hàng.
Toàn bộ hành trình Quan Nguyệt cũng ở bên cạnh Lục Dương, nàng có chút tò mò không biết Lục Dương tính tặng mình cái gì.
Trên xe.
Lục Dương mở ra gói hàng.
Đầu tiên là một thiệp mừng năm mới, còn có một con búp bê Qidian cùng một đống đồ ăn vặt, cái gói lễ bao năm mới chính là những thứ này.Trừ nhưng thứ đó ra, Lục Dương còn tìm được một cái hộp trang trí rất đẹp.
Mở ra nhìn, bên trong là một bàn phim màu vàng nhỏ.
Chiều dài gần bằng ngón tay trỏ, rộng không đến nổi 2cm.
Lục Dương cầm tới tay, cảm thấy rất năng, so với vòng tay mình mua cho mẹ thì còn nặng hơn một tí.
"Bàn phím đáng yêu quá."
Quan Nguyệt nhìn chiếc bàn phím nói ra.
"Làm bằng vàng mà, đương nhiên phải đáng yêu rồi."
Lục Dương cầm lấy bàn phím, nói ra: "Bàn phím này tặng cho em."
"Món quá này quý lắm."
Quan Nguyệt có chút do dự, nếu Lục Dương đưa một món quá khác, nàng chắc chắn sẽ không cự tuyệt, nhưng chiếc bàn phím này dù sao cũng làm bằng vàng, quý lắm đó.
Lục Dương cầm lấy bàn tay Quan Nguyệt, đem chiếc bàn phím đặt trên tay nàng, nói ra: "Đây là giải thưởng[người mới xuất sắc nhất] mà anh nhận được, cả đời này cũng chỉ nhận được duy nhất một lần trong đời, rất có ý nghĩa kỷ niệm, hơn nữa còn do người ta tặng, anh cũng không bỏ tiền ra mua."
"Vậy được rồi, em giữ giùm anh."
Quan Nguyệt cầm lấy chiếc hộp, đem bàn phím cận thận đặt lại vào trong, sao đó cất vào túi áo của mình.
Đưa Quan Nguyệt về nhà, Lục Dương cũng trở về nhà mình.
"Con đưa mọi người về nhà rồi sao?"
Lục Vĩ ngồi ở trước cửa ra vào thưởng thức chén trà, ông vẫn còn chưa tỉnh rượu, mặt vẫn còn đỏ chót đây này.
"Đều đưa về rồi, con còn tới nhà dì Tiền Bình ngồi một lúc."
Lục Dương đi vào nhà.
"Sắp bước qua năm mới rồi, ngày mai con lái xe, chở cả nhà đi mua pháo hoa đi." Lục Vi ở phía sau nói tới.
"Dạ."
Lục Dương hồi đáp.
Hắn rất mong chờ mình có thể đốt vào ở tết âm lịch, dù sao vài năm sau, nhà nước cũng bảo vệ môi trường nghiêm khắc hơn, ở huyện Thanh Sơn vài năm sau cũng không được đốt pháo nữa rồi, tuy hằng năm đến tết hắn vẫn thường xuyên trở về, nhưng Lục Dương cảm giác, hắn càng ngày càng cảm thấy tết phai nhạt đi không ít.
Trở về phòng.
Lục Dương mở ra QQ, thì lão Vương đã gửi tới cả đống tin nhắn.