“Là Tiểu Lý gia a, ta là tạp dịch trên đảo, Lý gia bảo ta ở đây nghênh đón các ngươi, người tới thì dẫn tới gặp ngài ấy.”
Tiểu Lý gia?
Lý Nguyên sửng sốt, nhưng chợt nhớ tới vị cung phụng trên đảo kia cũng họ Lý.
Các tạp dịch gọi vị cung phụng kia là Lý gia, tự nhiên sẽ gọi hắn là Tiểu Lý gia.
Đương nhiên, Tiểu Lý gia chỉ là cách xưng hô khách sáo, hắn chỉ là đệ tử ngoại vi thôi.
“Đừng gọi Tiểu Lý gia, gọi ta là Lý Nguyên là được rồi. Dẫn đường đi…”
Lập tức, hắn theo tạp dịch xuyên qua chợ đen, đồng thời quan sát kỹ xung quanh.
Hiển nhiên, chợ đen này cũng chia trước sau.
Hắn từ trong huyện đến, địa điểm lên bờ là phía nam chợ đen, nơi này có ít nhà cửa, lúc hắn đi qua, mơ hồ thấy trong phòng có bóng dáng đệ tử Huyết Đao Môn lướt qua, trong đó cũng có vài bội đao tạp dịch.
Hiển nhiên, nơi này tương đối an toàn, bởi vì người và hàng từ nơi này lên đảo, tất nhiên sẽ đều đi từ phường Ngân Khê, và trải qua kiểm tra của Võ phô.
Vậy, nơi hắn cập bờ hẳn là cửa sau của chợ đen.
Mà nơi Lý gia kia tọa trấn thì đối mặt với người đến từ ngoài huyện, nguy hiểm tăng gấp bội, tự nhiên là cửa trước chợ đen.
Trong chợ đen có bày sạp, còn có cửa hàng, thậm chí còn có cao ốc, hơi khác với những nơi lộn xộn, đen nhánh trong tưởng tượng của hắn.
Lý Nguyên lập tức điều chỉnh lại quan niệm.
Để thu hút các loại hàng hóa, Huyết Đao Môn chắc chắn sẽ xây dựng “biện pháp cơ bản” như cửa hàng tại đây.
Đi được một đoạn, Lý Nguyên đột nhiên dừng bước, bởi vì hắn nghe được rất nhiều tiếng khóc của nữ nhân.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía một con hẻm ở lối vào Trường Thanh Mộc.
Tiếng khóc của nữ nhân truyền ra từ sâu trong hẻm nhỏ, mà hẻm nhỏ giống như cũng thông tới một chỗ khác trong chợ đen, nơi đó và nơi này còn có cảm giác tách biệt.
“Đó là nơi nào?” Lý Nguyên hỏi.
“Tiểu…… Tiểu Lý gia……” Tạp dịch ấp úng.
“Gọi Lý Nguyên đi.”
“Tiểu nhân không dám, nếu là bị người phát hiện tiểu nhân gọi thẳng kỳ danh, tiểu nhân… có thể sẽ không lăn lộn nổi nữa.”
Tạp dịch vội vàng thỉnh tội.
“Vậy quên đi, nếu như tất cả đều gọi như vậy, vậy ngươi tùy tiện gọi đi.”
“Vâng, Tiểu Lý gia……”
Tạp dịch như trút được gánh nặng, sau đó nhìn đầu hẻm kia:
“Trong chợ đen, hàng sống được tách biệt với những hàng hóa khác, trong hẻm nhỏ kia là một khu vực khép kín hơn và an toàn hơn, chuyên môn dùng để buôn bán hàng sống.”
“Hàng sống?” Lý Nguyên ngạc nhiên.
Tạp dịch cười giải thích:
“Chính là người, trong ngõ nhỏ kia bán người.”
Lý Nguyên hơi trầm mặc, hắn nhớ tới lời nói của Thái Trạch và nha hoàn của y, lại nhớ tới cảnh tượng mua người bán người trong loạn thế mênh mông này, thâm tâm hơi chạnh lòng khó hiểu.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại thoải mái.
Trước hết phải chăm sóc tốt cho mình và người nhà của mình đi đã, lấy đâu ra nhiều lòng hy sinh hay lòng trắc ẩn như vậy?
Thế đạo như này, nước chảy bèo trôi mà thôi.
Tạp dịch đến gần nói:
“Nếu Tiểu Lý gia muốn mua, chúng tiểu nhân sẽ để giùm ngài, chờ có hàng tốt sẽ lập tức thông tri Tiểu Lý gia, để ngài tới nhìn trước.”
Lý Nguyên không nói gì, tùy ý gật đầu.
Rất lâu sau, hắn đi tới cực bắc hòn đảo, cũng là cửa lớn phía bắc chợ đen.
.
.