- Ông trời...ơ...i... Cái này đúng là cùng tu tiên, tu võ!
Từ Huyền rung động tới cực điểm.
Bang bang oanh…
Hai chưởng khai mở, lực lượng kinh thế hãi tục, oanh kích trên nham bích cứng rắn như sắt, "Răng rắc" một tiếng, cả người hắn dùng lực lượng cường hoành bễ nghễ, lao ra khỏi vách tường này.
- Cái gì! Mới hai tháng thời gian, ngươi tiên, võ cùng tu, đồng thời đạt tới Luyện Khí tam trọng?
Thanh âm già nua từ đằng xa truyền đến, kinh hỉ vạn phần.
- Sư tôn, ta đã đạt tới yêu cầu của ngươi, càng thêm vượt qua mong muốn!
Khóe miệng thiếu niên hiện lên một đường cong:
- Kế tiếp, ta sẽ trùng kích Luyện Thể thập trọng, hoàn thành tâm nguyện của phụ thân, ngươi còn có thể dùng lý do gì đến ngăn cản ta?
...
Trí nhớ như thủy triều, dung nhập trong ý thức của Từ Huyền, mà đoạn ngắn khắc sâu nhất trong đó, càng làm cho hắn giống như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
- Kiếp trước của ta... thật sự quá nghịch thiên.
Từ Huyền chỉ cảm thấy kinh hãi lạnh mình, đồng thời cũng tự hào không hiểu.
Hắn tuyệt đối cũng không nghĩ tới, kiếp trước của mình, chọn tiên, võ cùng tu.
Tiên tu muôn vàn biến hóa cùng bao la rực rỡ, lại tập hợp thân thể cùng sức chiến đấu cường hoành của võ đạo, đây quả thực là tổ hợp hoàn mỹ vô địch.
Người bình thường muốn tinh thông một đạo, cũng rất tối nghĩa, nhưng kiếp trước ngắn ngủn hai tháng, không có bất luận linh dược, ngoại vật phụ trợ gì, tiên, võ hai đạo đồng thời tấn chức Luyện Khí tam trọng.
Cùng lúc đó, trí nhớ cảm ngộ về tiên, võ hai đạo, cũng dung nhập vào trong óc của Từ Huyền.
Có được những cảm ngộ này, hắn dù là tư chất bình thường, ở trên tiên, võ hai đạo, cũng có thể có được tốc độ tu luyện giống như "Thiên tài". Nguồn truyện:
Truyện FULLNghĩ tới đây, hắn vô cùng hưng phấn.
- Ta hiện tại chỉ sợ có thể nhẹ nhõm nhập tiên đồ, hoặc là nhập võ đạo.
Từ Huyền hít sâu một hơi, cưỡng chế hưng phấn, xúc động trong lòng.
Tu hành chi đạo, bất luận một đạo gì, chỉ cần lựa chọn xuống dưới, sẽ rất khó quay đầu lại. Đây là sự tình liên quan đến vận mệnh tương lai của một người, Từ Huyền không dám qua loa.
- Ta ít nhất trước phải tu luyện tới Luyện Thể bát trọng, để căn cơ càng ổn định, sau đó lại nghĩ tiếp, tốt nhất trưng cầu ý kiến của tàn hồn kiếp trước.
Từ Huyền rốt cục bình tĩnh trở lại.
Hắn ngồi xếp bằng ở trên ngôi sao thứ ba, cẩn thận thể ngộ, hấp thu cùng sàng chọn trí nhớ kiếp trước.
Cho tới bây giờ, trí nhớ mười sáu tuổi kiếp trước, vẫn chưa đi đến cuối cùng.
Ngoại trừ tâm đắc tu luyện ra, Từ Huyền còn chiếm được học thức phương diện khác nữa, ví dụ như luyện đan, luyện trận, thậm chí chăn nuôi linh thú, các loại học thức ở các phương diện.
Kiếp trước có được năng lực đã gặp qua là không quên được, rất nhiều phương diện, đều có chỗ đọc lướt qua.
Những trí nhớ cảm ngộ này, thậm chí có chút năng lực, cũng có thể chuyển hóa thành của mình.
Sau khi hấp thu những vật này, "ngộ tính" của Từ Huyền trong lúc vô hình tăng trưởng.
Tu luyện chi đạo, ngoại trừ thiên phú ra, ngộ tính cũng là cực kỳ trọng yếu, thậm chí tới một cảnh giới nhất định, tác dụng của ngộ tính còn lớn hơn thiên phú.
Từ Huyền ở kiếp này thiên phú bình thường, nhưng mà thông qua hấp thu cảm ngộ trí nhớ ở kiếp trước, lại để cho ngộ tính của hắn viễn siêu thường nhân.
Từ Huyền vốn định tìm tàn hồn kiếp trước, nghe ý kiến của hắn một chút. Nhưng từ khi trải qua sinh tử tuyệt cảnh ban ngày, tàn hồn kiếp trước nghĩ cách cứu tỉnh mình, ở bên trong trí nhớ Tinh Hải, rốt cuộc cảm thụ không đến khí tức của hắn.
Từ Huyền bằng vào một tia cảm ứng trong tối tăm không thể lý giải, xác định tàn hồn kiếp trước không có tiêu vong, nghĩ đến ban ngày nghĩ cách cứu tỉnh Từ Huyền, làm cho tàn hồn kiếp trước bỏ ra một cái giá lớn, do đó lâm vào trạng thái ngủ say.
Rốt cục ở thật lâu về sau, Từ Huyền hấp thu đại lượng tin tức, mỏi mệt không chịu nổi, tiến vào ngủ say.
Trí nhớ Tinh Hải nhiều ra trí nhớ mới, còn chờ ngày khác chậm rãi sửa sang lại, sàng chọn cùng hấp thu.
Ngày thứ hai, Từ Huyền tỉnh lại, cảm giác thương thế tốt thêm vài phần, nhưng cảm giác có chút không còn chút sức lực nào như trước.
Ngày hôm qua ở trước mắt sống chết, bộc phát ra lực lượng viễn siêu cực hạn của hắn, có thể nói là nguyên khí tiêu hao.
Lúc này hắn nhìn về phía trên, dáng vẻ cường giả Luyện Thể thất trọng này, một bộ hữu khí vô lực.
Bất quá, một tin tức tốt rất nhanh rơi vào tay.
- Từ sư đệ, chưởng tôn bảo ngươi đi lĩnh thưởng.
Một vị ngoại môn đệ tử tới thông báo, trong mắt còn mang theo vài tia hâm mộ cùng kính sợ.
- Chưởng tôn?
Thần sắc Từ Huyền có chút ngưng tụ.
Chưởng tôn này, tự nhiên là Chưởng Khống Giả của Phong Vũ Tiên Môn, thực lực cùng quyền lợi cao nhất.
Chỉ chốc lát, dưới sự dẫn dắt của tên ngoại môn đệ tử kia, Từ Huyền đi vào ở chỗ sâu trong nội môn.
Trên đường đi, ngang qua linh cung điện vũ, đều là ẩn chứa linh tính, phát ra một cổ Hạo Nhiên linh uy. Trong đó có chút điện các trọng yếu, càng có cấm chế cùng trận pháp gia trì, dù là dùng lực lượng của Luyện Khí tiên sĩ bình thường, cũng khó có thể đột phá.
Tên ngoại môn đệ kia tử, đem hắn đưa đến một lương đình bên cạnh Càn Khôn Điện.
Bất quá, Từ Huyền cũng không có nhìn thấy chưởng tôn nhất tông chi chủ, trong lương đình kia, có một thanh niên chắp tay đứng ngạo nghễ, lông mi giống như kiếm, con mắt như lãng tinh, diện mạo bất phàm.
- Vân sư huynh?
Từ Huyền nao nao, chờ đợi hắn chính là bổn môn Đại sư huynh Vân Viễn Hàng, ngày đầu tiên tiến tiên môn đã bái kiến.
Vân Viễn Hàng này đúng là Chân truyền đệ tử của chưởng tôn. Với tư cách Đại sư huynh, ở trong hàng đệ tử, tự nhiên là nổi tiếng, tu vi đệ nhất nhân!
Ở bên cạnh Vân sư huynh, còn có Nhạc Phong cùng Vạn Phúc Sơn, vẻ mặt hai người rất cung kính.
- Ha ha, Từ sư đệ, chúng ta đợi ngươi một hồi lâu rồi.
Nhạc Phong không có ngạo khí như Vân sư huynh, rất thân hòa chào đón.
Thấy chưởng tôn không có xuất hiện, Từ Huyền ngược lại thở dài một hơi, trong nội tâm không khỏi tự giễu, dùng thân phận nhóm người mình, có tư cách gì để cho chưởng tôn tự thân tiếp đãi?
- Nhân số đến đông đủ, dựa theo chưởng tôn hứa hẹn, ba người các ngươi với tư cách người biểu hiện tốt nhất trong lần tiêu diệt này, nên đạt được khen thưởng xứng đáng...
Vân sư huynh thần sắc lãnh đạm, ánh mắt đảo qua ba người, chậm rãi mở miệng.
- Nhân số đến đông đủ, dựa theo chưởng tôn hứa hẹn, ba người các ngươi với tư cách người biểu hiện tốt nhất trong lần tiêu diệt này, nên đạt được khen thưởng xứng đáng...
Ánh mắt Vân sư huynh, nhàn nhạt đảo qua ba người, ôn hoà nói.
Vạn Phúc Sơn tất cung tất kính, câm như hến, chỉ là kiệt lực che dấu cuồng hỉ trong lòng, để tránh cho Đại sư huynh không vui.
Vẻ mặt Nhạc Phong ôn nhu hoà nhã, lúc đối mặt Đại sư huynh, cũng kiềm giữ một phần kính ý.
Với tư cách Chân truyền đệ tử của chưởng tôn, Đại sư huynh, tu vi đệ nhất nhân trong hàng hậu bối, một vài năm sau, Vân Viễn Hàng có hi vọng kế thừa chưởng tôn vị.