Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ, Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 70: CÁNH TAY PHẢI CỦA TA BỊ PHẾ RỒI Ư?

Chương 70: CÁNH TAY PHẢI CỦA TA BỊ PHẾ RỒI Ư?

Cao Nghị càng nghĩ, trong lòng càng nổi lên cơn sát khí.
Hắn lấy ra một viên đan dược chữa thương cho Du Chí Mẫn nuốt vào, sau đó vội vàng đỡ Du Chí Mẫn đi qua dược điện.
Sau khi nuốt đan dược chữa thương cuả Cao Nghị, Du Chí Mẫn tốt hơn một chút, hắn nhìn chằm chằm hướng Chu Thành rời đi, gần như gầm thét lên: “Chu Thành, việc này chưa xong đâu!”
Chu Thành đã rời đi nghe sau lưng ở rất xa tiếng hét của Du Chí Mẫn, lạnh lùng cười một tiếng, chưa xong? Việc này hoàn toàn chính xác là chưa xong.
Lúc Cao Nghị vịn Du Chí Mẫn đi đến Dược điện để trị liệu, Tô Hoàng đang cùng bọn người Thái Thượng trưởng lão Thạch Phi, Ngô Thước đàm luận về việc chiêu mộ đệ tử của Vạn Tinh môn lần này.
Thạch Phi cười nói: “Lần này Vạn Tinh môn ta chiêu mộ đệ tử, không chỉ có thiên tài như Tử Tuyết quận chúa đến đây tham gia khảo hạch, ngay cả Tứ vương tử của Vân Dạ quốc đều không tiếc vạn dặm xa xôi đến đây, quả thật là chuyện đáng mừng của Vạn Tinh môn ta.”
Ngô Thước cũng cười nói: ” Tứ vương tử của Vân Dạ quốc Du Chí Mẫn này thiên phú võ học không thua Cao Nghị, có hắn và thiên tài như Tử Tuyết quận chúa gia nhập Vạn Tinh môn ta, Vạn Tinh môn ta tất nhiên càng thêm phồn vinh!”
“Mấy chục năm sau, thậm chí có hi vọng trở thành tông môn đứng đầu tam đại tông môn.”
Tô Hoàng gật đầu cười một tiếng, cao hứng nói: “Đến lúc đó, mấy vị ai sẽ đến chỉ điểm vương tử Du Chí Mẫn và Tử Tuyết quận chúa?”
Thạch Phi cười nói: “Nghe nói vương tử Du Chí Mẫn ưa thích quyền pháp, sẽ do ta đến dạy Du vương tử Chí Mẫn này đi.”
Ngô Thước cười nói: “Tử Tuyết quận chúa ưa thích kiếm pháp, ta những năm gần đây rất rảnh, ta đến dạy cho Tử Tuyết quận chúa đi, mong rằng các vị không tranh với ta.
Ngay lúc bọn người Tô Hoàng, Thạch Phi, Ngô Thước đàm luận ai thu nhận Du Chí Mẫn, Tử Tuyết quận chúa làm đệ tử, đã thấy một vị trưởng lão của Vạn Tinh môn bối rối chạy vào, nói Du Chí Mẫn bị người đánh.
“Du Chí Mẫn bị người ta đánh?” bọn người Tô Hoàng kinh ngạc.
“Là kẻ đuôi mù nào!” Thạch Phi vừa rồi muốn thu Du Chí Mẫn làm đệ tử nghe xong, giận tím mặt nói.
Vị trưởng lão kia ê a nói: “Là Chu Thành.”
Chu Thành!
Vốn giận tím mặt mấy người Thạch Phi khẽ giật mình.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Tô Hoàng hỏi.
Vị trưởng lão kia vội vàng hồi đáp: “Nghe nói là đường đệ Chu Thắng của Chu Thành đến đây báo danh tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn của tông môn, sau đó đi vào khu vực cư trú của đệ tử nội môn tìm Chu Thành, bị Cao Nghị, Du Chí Mẫn đụng phải.”
“Du Chí Mẫn ra lệnh đệ tử nội môn Trương Quân đem Chu Thắng ném ra.”
“Chu Thành vừa vặn nhìn thấy cảnh đó’’
“Cho nên.”
Hắn không nói tiếp.
Thạch Phi hai mắt lạnh lẽo, giận dữ nói: “Cho nên, Chu Thành này liền động thủ với Du Chí Mẫn?” Sau đó giận dữ vỗ bàn: “Chu Thành này ỷ có tổ sư làm chỗ dựa, không xem quy củ tông môn ra gì, còn dám mang người bên ngoài tiến vào khu vực cư trú của đệ tử nội môn!”
“Còn dám động thủ với Du Chí Mẫn, quả thực là vô pháp vô thiên!”
Thật ra, Vạn Tinh môn mặc dù quy định đệ tử nội môn không thể mang người ngoài tiến vào khu vực cư trú, nhưng mà, bình thường trưởng bối và thân thích của đệ tử nội môn tới, có thể đi vào thăm hỏi và gặp nhau, chỉ cần không ở lại thời gian dài là được.
Giống như Cao Nghị, nếu người của phủ thái sư đến, thì sẽ thường xuyên ra vào ở lại trong viện của hắn.
Tô Hoàng hỏi vị trưởng lão kia: ” Thương thế của Du Chí Mẫn thế nào?”
Vị trưởng lão kia chần chờ một chút, vẫn là chi tiết nói: “Bị Chu Thành một quyền đánh cho tay phải vỡ tan, toàn bộ xương cánh tay phải đều lộ ra, máu me be bét khắp người.”
Bọn người Tô Hoàng lúc đầu nghĩ chỉ là vết thương nhẹ, bây giờ nghe xong đều sắc mặt thay đổi.
Toàn bộ xương cánh tay phải đều lộ ra rồi?
Cánh tay phải kia chẳng phải là bị phế rồi?
“Nhất định phải nghiêm phạt!”
“Không thể bởi vì tổ sư, Chu Thành có thể đối đãi đặc biệt!”
“Để hắn đến cấm địa phía sau núi diện bích ba năm!” Thạch Phi giận dữ nói.
Ngô Thước trầm giọng nói: “Người như vậy, nếu không vừa ý một lời liền động thủ, đả thương đánh cho người khác tàn phế, tàn nhẫn ăn máu người, không thích hợp chấp chưởng Vạn Tinh môn, ta đề nghị tước đoạt tư cách chấp chưởng Vạn Tinh môn của hắn.”
Không bao lâu, hoàng đế Đại Phụng Chu Huyễn cũng biết chuyện Du Chí Mẫn bị Chu Thành đánh trọng thương.
Đại Phụng và Vân Dạ quốc giao hảo rất tốt, Du Chí Mẫn thân là vương tử của Vân Dạ quốc, mà lại được sủng ái nhất trong số các con trai của quốc vương Vân Dạ quốc, Du Chí Mẫn lại bị người ta đánh ở Đại Phụng, mà lại là toàn bộ cánh tay phải bị phế.
Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Xử lý không tốt mà nói, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng quan hệ hai nước.
Chu Huyễn khó khăn, nếu là những người khác, hắn hạ chỉ chém là được, thế nhưng mà, hết lần này tới lần khác là Chu Thành.
Hắn vuốt vuốt cái trán.

Vạn Tinh môn.
Tinh Diệu hờ hững nhìn mười mấy người Tô Hoàng, Thạch Phi, Ngô Thước: “Diện bích ba năm? Tước đoạt tư cách chấp chưởng Vạn Tinh môn?”
Tô Hoàng tiến lên, nói ra: “Sư phụ, tiểu sư đệ không xem quy củ của Vạn Tinh môn ra gì.”
Nghe Tô Hoàng mở miệng ngậm miệng đều nói Chu Thành không xem quy củ của Vạn Tinh môn ra gì, Tinh Diệu mở miệng ngắt lời nói: “Ta hỏi ngươi, không xem quy củ nào của Vạn Tinh môn ra gì?”
Tô Hoàng khẽ giật mình, nói ra: “Hắn mang người ngoài tiến vào khu vực cư trú của đệ tử nội môn.”
Hắn mới nói được cái này, Tinh Diệu liền cười lạnh nói: “Tô Hoàng, chẳng lẽ ngươi chưa từng mang người ngoài tiến vào cung điện của ngươi ở lại?”
Tô Hoàng nghẹn ngào, hắn đến từ Thanh Châu Tô gia, từ sau khi hắn chấp chưởng Vạn Tinh môn, Tô gia mỗi lần gặp chuyện phiền toái, hậu bối Tô gia liền đến Vạn Tinh môn tìm hắn hỗ trợ.
Có khi người tới còn không ít.
Tinh Diệu lại nói: “Các ngươi nói Chu Thành mang người tiến vào khu vực cư trú của đệ tử nội môn, vậy Du Chí Mẫn thì sao? Hắn không phải người ngoài ư? Cao Nghị lúc ấy không mang Du Chí Mẫn vào khu vực cư trú của đệ tử nội môn ư?
Tô Hoàng lúng ta lúng túng nói: “Thế nhưng mà, Chu Thành ra tay làm trọng thương vương tử Du Chí Mẫn.”
Tinh Diệu ngắt lời nói: “Ta hỏi ngươi, là Du Chí Mẫn lúc ấy chủ động nói muốn cùng Chu Thành chơi hai chiêu, hắn thua, vậy thì chỉ trách hắn tài nghệ không bằng người ta.”
Tô Hoàng hơi nhướng mày.
Du Chí Mẫn lúc ấy chủ động cùng Chu Thành chơi hai chiêu?
“Được, việc này dừng ở đây.” Tinh Diệu mở miệng nói: “Đều lui ra đi.”
Tô Hoàng há hốc mồm, cuối cùng không nói gì, cùng bọn người Thạch Phi, Ngô Thước rời đi.
Sau khi rời đi, Thạch Phi tức giận nói: “Chẳng lẽ chuyện này cứ để như thế? Chúng ta để mặc cho Chu Thành này tiếp tục càn rỡ?”
Tô Hoàng lại không nói gì.
Lúc này, trong sân của Chu Thành, dưới sự điều trị của Chu Thành, thương thế của Chu Thắng gần như đã bình phục.
“Thành ca, Tứ vương tử Vân Dạ quốc kia.” Chu Thắng vẻ mặt lo lắng nói.
“Không sao đâu.” Chu Thành lắc đầu, sau đó chuyển chủ đề, hỏi một ít chuyện về Chu gia.
Chu Thắng cười nói: “Thành ca, tháng sau chính là đại thọ của gia gia, ngươi đến lúc đó cùng đại bá cũng trở về đi? Gia gia những ngày này luôn nhắc đến ngươi.”
Chu Thành cười nói: “Đến lúc đó ta sẽ cùng phụ thân trở về.”
Hàng năm đại thọ của gia gia, phụ thân hắn đều sẽ dẫn bọn hắn trở về.
Đại thọ của Gia gia hắn là giữa tháng sau, đến lúc đó hắn từ Nam Cương Độc Vụ cốc trở về, thời gian vừa vặn kịp lúc.
Ngay lúc hai người Chu Thành, Chu Thắng trò chuyện về việc Chu gia, Du Chí Mẫn nghe nói Tinh Diệu che chở Chu Thành, không có xử phạt Chu Thành, không khỏi phẫn nộ, ngang ngược nhìn chằm chằm vào Cao Nghị: “Vạn Tinh môn có ý gì, chuyện này cứ tính như thế? Cánh tay phải của ta không công bị phế đi đúng không?”
Cao Nghị hơi nhướng mày, trầm ngâm nói: “Du huynh đệ chi bằng cho người gửi thư cho phụ vương ngươi?” Ý là để Vân Dạ quốc vương tạo áp lực cho hoàng đế Đại Phụng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất