Chương 78: HUYẾT SM TRĂM NĂM
“Không ai biết à.” Chu Thành nhìn phía trước sương độc càng thêm dày đặc.
Khi bọn hắn đi sâu vào Độc Vụ cốc, sương độc càng thêm dày đặc, dày đặc không chỉ gấp hai so với lúc vừa mới tiến vào cốc.
Những sương độc này dính trên người, có chút ẩm ướt.
May mà mấy người Chu Thành đều nuốt đặc chế Tị Độc Đan, nếu không phải vậy, những sương độc này dính trên người, từ từ rót vào trong cơ thể, bọn hắn cũng chèo chống không được bao lâu.
Nhưng mà, dù là như vậy, lão hán Lâm Trần cũng không cách nào lại tiếp tục đi vào chỗ sâu, bởi vì sương độc thật sự quá dày đặc, độc tính càng ngày càng mạnh, hắn chỉ là Luyện Khí cảnh, không cách nào chống đỡ tiếp.
Chu Thành để Lâm Nho và Dương Vũ hộ tống Lâm Trần rời khỏi Độc Vụ cốc, để cho hai người ở lại ngoài cốc chờ bọn hắn.
Đợi sau khi Lâm Nho, Dương Vũ hộ tống Lâm Trần rời đi, Chu Thành mang theo Tần Mãnh, Khương Thần tiếp tục đi vào chỗ sâu.
Lại đi nửa ngày.
Sắc trời dần dần tối.
Chu Thành chỉ có thể cùng Tần Mãnh, Khương Thần tìm sơn động qua đêm.
Trong sơn động, Chu Thành nhìn sương độc dày đặc bên ngoài, nghe tiếng kêu độc vật thảm thiết, lại nghĩ đến Huyết Sâm trăm năm.
Chẳng lẽ Độc Vụ cốc thật sự không có Huyết Sâm trăm năm?
Ngày kế tiếp.
Chu Thành cùng Tần Mãnh, Khương Thần tiếp tục đi vào chỗ sâu.
Hắn thật tò mò, Độc Vụ cốc rốt cuộc là sâu bao nhiêu.
Nhưng sau khi đi nửa ngày, độc tính của sương độc càng nặng, ngay cả Tần Mãnh, Khương Thần đều không thể chịu đựng được.
Chu Thành chỉ có thể để hai người Tần Mãnh, Khương Thần cũng ra khỏi cốc, đến lúc đó cùng Lâm Nho, Dương Vũ ở ngoài cốc chờ mình.
Hai người Lâm Nho, Dương Vũ sau khi rời đi, có được hai đại Thần Thể Chu Thành cùng Ngũ Đại Thần Thú tiếp tục đi về phía trước.
Không đến bao lâu, hai loại dược liệu khác mà sư phụ hắn luyện đan đang thiếu hụt cũng lần lượt tìm ra.
Chỉ là, Huyết Sâm trăm năm từ đầu đến cuối không thấy tăm hơi.
Chu Thành tiếp tục đi về phía trước.
Lại là màn đêm buông xuống.
Chu Thành tìm sơn động nghỉ ngơi.
Ngày kế tiếp, lại tiếp tục đi vào chỗ sâu của Độc Vụ cốc.
Cứ như vậy, Chu Thành ban ngày thì tìm Huyết Sâm trăm năm, ban đêm thì dừng lại nghỉ ngơi.
Cứ như vậy, ba ngày đi qua.
Sương mù độc phía trước quá dày không thể hòa tan, giống như chất nhờn, lơ lửng trong không gian của sơn cốc.
Ngay khi Chu Trừng tiếp tục cẩn thận tiến về phía trước, đột nhiên, hắn nhìn thấy một tia máu chợt lóe lên trong màn sương dày đặc trước mặt.
Chu Thành khẽ giật mình, lúc này bước nhanh tới phía trước.
Chỉ chốc lát, Chu Thành đi tới một vách núi cheo leo.
Chỉ thấy một cây sâm to hình người mọc trên vách núi đối diện vách đá, toàn thân đại sâm có màu đỏ như máu, giống như một viên ngọc đỏ màu máu, chảy ra dòng máu trong như pha lê.
” Huyết Sâm trăm năm!”
Nhìn thấy gốc đại sâm hình người kia, Chu Thành sắc mặt vui mừng.
Cuối cùng cũng tìm được!
Chu Thành lúc này cưỡi Băng Tuyết Phượng Hoàng đi tới trước Huyết Sâm trăm năm.
Ngay lúc Chu Thành muốn lấy Huyết Sâm trăm năm, đột nhiên, một đồ vật màu đỏ máu đánh tới Chu Thành.
Chu Thành phản ứng cấp tốc, một chưởng vỗ ra, đánh bay đối phương ra ngoài, định thần nhìn lại, là một con chồn màu đỏ như máu!
Con chồn này rất lớn, lớn hơn gấp ba bốn lần so với những con chồn bình thường, bốn móng vuốt sắc bén, lóe ra ánh sáng lạnh.
Sau khi bị Chu Thành một quyền đánh bay, vậy mà không hề hấn gì, lần nữa đánh tới Chu Thành.
Nhưng mà lần này, nó còn chưa bổ nhào vào, liền bị Kỳ Lân xông lên, móng vuốt trực tiếp đập vào trên vách núi đá, sau đó Kỳ Lân dùng móng vuốt hung hăng ấn con chồn máu vào trên vách núi đá.
Kỳ Lân dùng móng vuốt khác cắm vào, lúc Kỳ Lân thu hồi móng vuốt, máu từ trong vách núi không ngừng chảy ra.
Chu Thành nhìn lại, con chồn máu kia đã thành một khối thịt nhão
Trước đó, Kỳ Lân luôn làm làm việc xử lý thi thể, đây là lần đầu tiên Chu Thành thấy Kỳ Lân ra tay, không hổ là Vạn Thú Chi Vương, vừa ra tay chính là lôi đình trấn sát.
Giải quyết xong chồn máu, Chu Thành thuận lợi chiếm lấy gốc Huyết Sâm trăm năm kia.
Huyết Sâm trăm năm vào tay ấm áp, toát ra một tia máu xanh nhạt, chiếu lên làm mặt của Chu Thành đỏ lên.
Nhìn Huyết Sâm trăm năm trước mắt, tảng đá trong lòng Chu Thành cuối cùng cũng rơi xuống.
Từ sau khi tâm mạch của phụ thân hắn bị thương, hắn luôn mong muốn việc lấy được Huyết Sâm trăm năm.
Bây giờ, Huyết Sâm trăm năm cuối cùng cũng vào tay.
Chu Thành lấy ra một cái hộp ngọc, đem trăm năm Huyết Sâm cẩn thận bỏ vào.
Sau khi cất kỹ Huyết Sâm trăm năm, Chu Thành nhìn Độc Vụ cốc phía trước, chần chờ một chút, tiếp tục đi về phía trước, hắn hiếu kỳ Độc Vụ cốc này rốt cuộc đến cùng có gì.
Sau hai giờ đi về phía trước, cuối cùng, đi tới điểm cuối cùng của Độc Vụ cốc.
Khiến Chu Thành ngạc nhiên là, điểm cuối cùng của Độc Vụ cốc là một cái cửa hang lớn.
Trong cửa hang, sương độc đang liên tục không ngừng phun trào ra, hiển nhiên, sương độc của Độc Vụ cốc chính là từ hang động này trào ra.
Chu Thành có thể cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ và nguy hiểm ở cửa hang.
Chần chờ một chút, Chu Thành cẩn thận tới gần cửa hang, tới gần cửa hang, loáng thoáng truyền ra âm thanh rít lên.
Nhưng khi Chu Thành đi tới cửa hang động, đột nhiên, ơt cửa hang động xuất hiện những quang phù to lớn, những cái quang phù này, phát ra sức mạnh mạnh mẽ, đẩy Chu Thành lui ra.
Nhìn quang phù trước mắt, Chu Thành sững sờ.
“Đây là đại trận cấm chế.” Băng Tuyết Phượng Hoàng mở miệng nói.
“Đại trận cấm chế?” Chu Thành kinh nghi.
Băng Tuyết Phượng Hoàng gật đầu: ” Sau khi đột phá đến Vương cảnh, liền có thể câu thông sức mạnh của thiên địa, bố trí trận pháp, uy lực trận pháp khó lường.”
Nói như vậy, quang phù trước mắt này, là cường giả Vương cảnh bố trí?
Thế nhưng mà, Đại Phụng vương triều cũng không có Vương cảnh.
Chu Thành hỏi Ngũ Thú và Băng Tuyết Phượng Hoàng có cách nào phá vỡ những quang phù này hay không, Ngũ Thú lắc đầu.
Bố trí đại trận trước mắt, cũng không phải Vương cảnh bình thường.
Cuối cùng, Chu Thành đành phải mang theo Tứ Thú đi ra khỏi Độc Vụ cốc.
Từ Độc Vụ cốc đi ra, thuận lợi hơn nhiều, chỉ dùng hai ngày, Chu Thành đã rời khỏi Độc Vụ cốc.
Lúc đi ra miệng hang Độc Vụ cốc, Chu Thành cùng mấy người Tần Mãnh, Lâm Nho phía ngoài chạm mặt, về tới thôn trang.
Ngay lúc Chu Thành trở lại thôn trang, Vạn Tinh môn Tô Hoàng xếp bằng ở cung điện của mình, toàn thân đao khí bốc lên, những đao khí này, giống như có linh tính, ở bốn phía thân thể của hắn không ngừng bay lượn.
Từ sau khi cùng Chu Thành ước chiến, những ngày này, hắn luôn ở trong cung điện của mình khổ tu võ kỹ Tiên Thiên mạnh nhất Vạn Tinh môn “Bàn Nhược Đao”, chỉ thiếu một chút xíu, là hắn có thể tu luyện tới tầng cao nhất của Bàn Nhược Đao.
Trong vòng ba tháng, hắn tự tin có thể tu luyện tới tầng cao nhất của Bàn Nhược Đao.
Chỉ cần đem Bàn Nhược Đao tu luyện tới tầng cao nhất, hắn tự tin, có thể chiến với cường giả Tiên Thiên thập trọng hậu kỳ.
Sau khi dừng tu luyện, Tô Hoàng từ cung điện đi ra.
“Chu Thành kia còn chưa quay về?” Tô Hoàng hỏi trưởng lão Vạn Tinh môn Liễu Phi.
“Vẫn chưa.” Liễu Phi lắc đầu.
Tô Hoàng cười lạnh: “Ước chiến với ta, lại còn có tâm tư đi dạo khắp nơi bên ngoài, du sơn ngoạn thủy.” Đứng chắp tay, nhìn về chân trời: “Chu Thành, ta ngược lại muốn xem xem, sau ba tháng, ngươi rốt cuộc lấy đâu ra sức mạnh ước chiến với ta.”
Chu Thành sau khi rời khỏi Độc Vụ cốc, dừng lại một đêm ở thôn trang, cũng không rời khỏi Nam Cương, mà là tiến về Côn Thiên sơn mạch của Nam Cương, Ma giáo sau khi trốn đến Nam Cương, tạm thời sào huyệt đóng ở Côn Thiên sơn mạch.