Chương 81: BẢY ĐẠI TIÊN THIÊN BÁT TRỌNG TRUNG KỲ
“Vậy Nhị đệ hiện tại như thế nào?” Lạc Thủy không khỏi hỏi.
“Bị giam giữ trong đại lao của Thanh Châu phủ.” Chu Uy nhíu mày: “Còn có nửa tháng nữa chính là đại thọ của phụ thân, bây giờ Nhị đệ lại bị giam giữ trong đại lao của Thanh Châu phủ!”
“Nếu mà không thể giúp đỡ Nhị đệ tẩy thoát tội danh, đến lúc đó, ta còn mặt mũi nào trở về gặp phụ thân?”
“Hơn nữa, Nhị đệ là bị giam trong hắc lao của Thanh Châu phủ, không thấy ánh mặt trời, đưa bàn tay lên không thấy được năm ngón, hoàn cảnh cực kỳ ác liệt, ngay cả như cao thủ Luyện Khí bị giam giữ trong hắc lao không thấy ánh mặt trời, không đến một tháng, tinh thần cũng sụp đổ.”
Lạc Thủy lại nói: “Cũng không biết Thành nhi bây giờ thế nào.” Vừa nghĩ tới việc Chu Thành muốn quyết chiến cùng Tô Hoàng, nàng những ngày này liền trăn trở khó ngủ.
Chu Uy cũng thở dài, nghĩ đến việc con trai cùng Tô Hoàng quyết chiến, đầu đau hơn.
Thời gian trôi qua.
Sau đó mấy ngày, Chu Uy mỗi ngày vào triều, thái sư Cao Phạm mỗi ngày tất nhiên để cho một nhóm lớn đại thần thủ hạ của hắn vạch tội Chu Uy.
Chu Uy kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Rất nhanh, bảy ngày trôi qua.
Ngày này.
Sắc trời vừa mới sáng tỏ, ngoài cửa lớn của kinh thành xuất hiện mấy kỵ chiến mã.
Chính là mấy người Chu Thành áp giải Tà Đao hữu sứ chạy về kinh thành.
Lúc này, do sắc trời mới vừa hừng sáng, cho nên cửa thành còn không có nhiều người ra vào.
Lúc Chu Thành đi vào cửa thành, gặp vị tướng lĩnh Vũ Lâm quân lần trước kia, đối phương nhận ra là Chu Thành, sợ hãi vội vàng tiến về phía trước, cúi người ôm quyền: “Hóa ra là Chu Thành thiếu hiệp.”
Lần này xưng hô cũng thay đổi.
Chu Thành gật đầu, cùng đối phương chào hỏi, cùng mấy người Tần Mãnh mang theo Tà Bá tiến vào kinh thành.
Tiến vào kinh thành, Chu Thành một đường không ngừng, chạy về Chu phủ.
Con trai trở về, Lạc Thủy tất nhiên là mừng rỡ không thôi, sau đó đã hỏi tới chuyện Chu Thành cùng Tô Hoàng quyết chiến.
Chu Thành hỏi: “Mẫu thân, phụ thân đâu?”
“Phụ thân ngươi còn chưa hạ triều.” Lạc Thủy lắc đầu nói, sau đó nói về việc những ngày này thái sư Cao Phạm mỗi ngày sai thủ hạ một nhóm đại thần thay phiên công kích Chu Uy.
“Mỗi ngày đều công kích phụ thân?” Chu Thành sầm mặt lại.
Lạc Thủy thở dài: “Còn nữa, thái sư Cao Phạm cho người hãm hại Nhị thúc của ngươi, hiện tại Nhị thúc của ngươi bị giam giữ trong hắc lao ở Thanh Châu phủ đã nhiều ngày.”
Nói Chu Thành nghe về việc thương hội của Nhị thúc Chu Kiện bị người ta ẩn giấu số lượng lớn hàng cấm.
Chu Thành hai mắt lạnh lùng, sau đó mang theo mấy người Tần Mãnh đi ra ngoài.
“Thành nhi, ngươi đi đâu?” Lạc Thủy thấy thế, liền hỏi.
“Phụ thân bọn họ vẫn còn ở triều buổi sớm a? Ta đi một chuyến hoàng cung.” Chu Thành nói ra.
Đi ra ngoài cửa lớn, mấy người Tần Mãnh sớm đã chuẩn bị xong chiến mã.
“Thành nhi, ngươi nghe ta nói.” Lạc Thủy quýnh lên, sợ Chu Thành xúc động, nói ra: “Chờ phụ thân ngươi hạ triều trở về, chúng ta lại thương nghị làm thế nào để cứu Nhị thúc ngươi.”
“Mẫu thân, người yên tâm đi.” Chu Thành cưỡi lên chiến mã, nói ra: “Ta có chừng mực, người chờ tin tức tốt của ta!”
Sau đó cùng mấy người Tần Mãnh cưỡi ngựa tức tốc chạy về hướng hoàng cung.
Chu Thành gọi thêm ba người Mạnh Tư Dao, Mộc Linh, đương nhiên, mang theo Tà Đao hữu sứ Tà Bá.
Lạc Thủy há hốc mồm, muốn hô lớn thế nhưng trong chớp mắt, mấy người Chu Thành đã biến mất tại cuối con đường.
“Đứa nhỏ này!” Lạc Thủy nhanh chóng, sau đó gọi hộ vệ Thường Thanh tới, để Thường Thanh theo sau.
Dưới sự truyền nội lực của Chu Thành, chiến mã chạy như gió
Bởi vì khoảng cách Chu phủ tới hoàng cung không phải quá xa, rất nhanh, mấy người Chu Thành liền đi tới trước cửa lớn của hoàng cung.
Chu Thành nói với Cấm Vệ quân thân phận của mình.
“Ta có chuyện quan trọng muốn gặp hoàng thượng, việc liên quan đến thái sư Cao Phạm cấu kết với Ma giáo, xin mời chư vị thông báo một chút.” Chu Thành ôm quyền nói.
Nghe nói việc liên quan thái sư Cao Phạm cấu kết Ma giáo, đội trưởng Cấm Vệ quân không dám trì hoãn, để Chu Thành chờ một chút, sau đó nhanh chóng chạy đến phụng thiên điện.
Lúc này, giống như ngày thường, trên phụng thiên điện, thái sư Cao Phạm sai một đám đại thần thay phiên công kích Chu Uy.
Nhìn Chu Uy đứng ở đó, sắc mặt tái xanh, thái sư Cao Phạm cười lạnh.
Dù cho là tâm chí mạnh hơn, mỗi ngày dưới sự thay phiên công kích của một đám đại thần cũng muốn sụp đổ, hắn muốn xem Chu Uy có thể chống đỡ được bao lâu.
Trên bảo tọa, Chu Huyễn cũng nghe được tâm phiền, lúc đang muốn lên tiếng bãi triều, liền thấy bên ngoài đội trưởng Cấm Vệ quân nhanh chóng tiến đến, sau đó ôm quyền: “Bệ hạ, bên ngoài Chu Thành thiếu hiệp mang theo thủ hạ đến đây, nói có việc cực kỳ quan trọng cần cầu kiến.”
“Chu Thành.” Chu Huyễn khẽ giật mình.
Việc cực kỳ quan trọng?
Chu Uy cũng ngạc nhiên.
Thái sư Cao Phạm hai mắt lóe lên lạnh lùng.
Chu Huyễn nhìn đội trưởng Cấm Vệ quân kia một chút, đội trưởng Cấm Vệ quân nói Chu Thành có chuyện cực kỳ quan trọng, nhưng lại không nói rõ rốt cuộc là chuyện gì.
“Mời Chu Thành thiếu hiệp bọn hắn tiến vào.” Chu Huyễn trầm ngâm nói.
“Vâng, bệ hạ.” Đội trưởng Cấm Vệ quân cung kính xác nhận, thi lễ một cái, sau đó đi mời bọn người Chu Thành.
Trên đại điện, văn võ chúng thần trong lúc nhất thời im lặng trở lại.
Một đám đại thần vừa mới còn thay phiên công kích Chu Uy, cũng ngừng lại.
Rất nhanh, dưới cái nhìn soi mói của mọi người, mấy người Chu Thành, Tần Mãnh được đội trưởng Cấm Vệ quân dẫn vào.
Thái sư Cao Phạm nhìn thấy Chu Thành, trong lòng sát ý thịnh nộ.
Nhưng mà, lúc hắn nhìn thấy Tần Mãnh áp giải Tà Đao hữu sứ Tà Bá, vẻ mặt vốn lạnh lùng lại không khỏi đại biến.
Ngay lúc Chu Thành đi vào đại điện, đột nhiên, Cao Phạm phẫn nộ chỉ vào Chu Thành, khiển trách quát mắng: “Chu Thành, ngươi gan to lắm, còn dám mang Ma giáo hữu sứ tiến vào điện ám sát hoàng thượng!”
Cao Phạm vừa quát, đám người kinh hãi.
“Cái gì!”
“Ma giáo hữu sứ!”
Văn võ bá quan đại điện giật mình kêu lên.
Cao Phạm không đợi Chu Thành mở miệng, đột nhiên một quyền đánh sát tới cổ họng của Chu Thành, đồng thời, một cước đá hướng về phía Tà Đao hữu sứ tà bá, một quyền này của hắn một cước như đánh thực, Chu Thành và Tà Bá hai người hẳn phải chết.
Văn võ bá quan ai cũng không ngờ tới Cao Phạm lại đột nhiên tự động thủ.
Tổng quản thái giám Tào Thuần cảm nhận được lực quyền khủng bố của Cao Phạm, biến sắc: “Tuyệt đỉnh Đại Tông Sư!”
Nghe Tào Thuần kinh hô, đại điện đám người lần nữa chấn kinh.
Tiên Thiên thập trọng hậu kỳ thái sư Cao Phạm, vậy mà đã đột phá đến Tiên Thiên thập trọng hậu kỳ đỉnh phong, trở thành tuyệt đỉnh Đại Tông Sư thứ sáu của Đại Phụng? !
Chu Uy kinh sợ kêu to: “Cao Phạm, ngươi dám!”
Nhìn thấy Cao Phạm một quyền liền muốn đánh trúng cổ họng của Chu Thành.
Bảy người Tần Mãnh, Lâm Nho, Khương Thần, Dương Vũ, Mạnh Tư Dao, Mộc Linh, đồng thời di chuyển.
Đoạt Hồn Đao của Tần Mãnh mạnh nhất chém ra một đao.
“Đao Diệu Thần Châu!”
Thanh đao tỏa sáng trong đại sảnh
Thái Huyền kiếm pháp của Lâm Nho mạnh nhất đâm ra một kiếm.
“Thiên Kiếm Hạ Phàm!”
Chỉ thấy một đạo kiếm khí kinh khủng từ trên trời giáng xuống, đánh sát hướng thái sư Cao Phạm.
Khương Thần thì mười tám mũi tên nhọn phá không bay ra.
“Thập Bát Tiễn Ngục!”
Phượng Vũ thương pháp trong tay Dương Vũ đâm ra.
“Phượng Hoàng Cuồng Vũ!”
Thương mang phá không, vậy mà mang theo trùng điệp hỏa diễm, và một con phượng hoàng to lớn dang rộng đôi cánh và xuyên thủng không khí từ ngọn thương.
Chi tiên trong tay Mạnh Tư Dao, chi côn trong tay Mộc Linh, cũng đồng thời oanh sát tới.
Bảy người toàn thân khí thế mở rộng.
Kinh thiên động địa.
Bởi vì sức mạnh của bảy người, toàn bộ đại điện vì đó ầm vang một tiếng.
“Bảy đại Tiên Thiên bát trọng trung kỳ!” Tào Thuần nghẹn ngào.
Mà lại chiến lực của mỗi người có thể so với Tiên Thiên thập trọng trung kỳ! Thậm chí càng mạnh!
Bảy người công kích bao vây quanh thái sư Cao Phạm.
Thái sư Cao Phạm nhìn bảy người Tần Mãnh công kích, tim bỗng run lên, giật mình kêu lên.