Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ, Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 91: CHU UY PHONG HẦU

Chương 91: CHU UY PHONG HẦU

Chu Thành đứng trên lôi đài, lạnh lùng nhìn Tô Hoàng ngất đi, giống như lúc trước đứng trên lôi đài lạnh lùng nhìn Cao Nghị bị hắn đánh bay ra ngoài.
Vừa rồi một quyền kia của hắn, đã làm chấn vỡ tâm mạch của Tô Hoàng.
Hơn nữa, phá hủy sinh lực trong cơ thể của Tô Hoàng.
Dù Tô Hoàng là cao thủ Tiên Thiên thập trọng, bây giờ không chết được, cũng không chống chọi được mấy năm.
Chu Thành cũng không để ý tới Tô Hoàng ngất đi, đạp không mà đi, thi triển Linh Hầu Bách Biến thân pháp, chớp mắt biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Đợi sau khi Chu Thành rời đi một hồi lâu, bọn người Thạch Phi, Ngô Thước vẫn là khó mà lấy lại tinh thần với cảnh trước mắt.
Thạch Phi nhìn Tô Hoàng ngất đi, trong lòng thở dài, lắc đầu, nói với trưởng lão Liễu Phi một bên: ” Đỡ môn chủ trở về chữa thương trước đi.”
Nhưng mà tất cả mọi người nhìn ra được, Tô Hoàng bị Chu Thành đánh trọng thương thành như thế này, là triệt để phế đi.
Cho dù là linh dược trăm năm, cũng vô dụng.
Hồi tưởng quyền cuối cùng hung ác của Chu Thành, bọn người Thạch Phi, Ngô Thước trong lòng rung động hãi nhiên.
Cũng may là những ngày này bọn hắn chọn bảo vệ mình, không dây dưa với Tô Hoàng nữa, nếu không, bây giờ, e rằng bọn họ cũng có kết cục không khác Tô Hoàng là mấy.
Vương tử Vân Dạ quốc Du Chí Mẫn ở trong đám người đến xem trận chiến này sắc mặt tái nhợt đến không có một tia máu.
Lúc đầu hắn nghe được Chu Thành cùng Tô Hoàng quyết chiến sớm hơn, hắn hứng thú bừng bừng đến đây xem trận chiến, muốn nhìn Chu Thành kết cục bi thảm, thế nhưng là không nghĩ tới!
Hắn liếc nhìn Tô Hoàng nằm ở nơi xa đó kéo dài hơi tàn một chút, trái tim run rẩy.
Đứng ở đó những âm thanh xung quanh dường như biến mất, ngay cả đệ tử bên cạnh gọi hắn, hắn cũng không hề hay biết.
Cuối cùng, bọn người Liễu Phi luống cuống tay chân vịn Tô Hoàng trở về cung điện của Tô Hoàng, sau đó bắt đầu cứu chữa.
Mà Chu Thành sau khi trở lại viện của mình, tiếp tục cùng bốn người Tần Mãnh, Lâm Nho, Khương Thần, Dương Vũ so tài.
Hiện tại, Tây Môn kiếm pháp và Linh Hầu Bách Biến thân pháp của hắn đã tu luyện đến xuất thần nhập hóa đỉnh phong, nhưng mà, từ đầu đến cuối không cách nào đột phá cảnh giới đăng phong tạo cực, cho nên hắn thử nghiệm cùng bốn người Tần Mãnh, Lâm Nho, Khương Thần, Dương Vũ đồng thời đối chiến, xem có thể kích thích đến Tây Môn kiếm pháp và Linh Hầu Bách Biến thân pháp hay không.
Tây Môn kiếm pháp là kiếm pháp Tiên Thiên, nếu là có thể tu luyện tới cảnh giới đăng phong tạo cực, đối với kiếm ý của hắn tăng lên nhất định sẽ đáng kinh ngạc.
Ngay lúc Chu Thành cùng bốn người Tần Mãnh, Lâm Nho cố gắng so tài, tin tức hắn cùng Tô Hoàng quyết chiến, cũng như gió bão truyền khắp Đại Phụng vương triều.
Đại Phụng hoàng cung, Chu Huyễn nghe được Tào Thuần bẩm báo, sững sờ một lát, bút lông trong tay mực nước nhỏ đầy trang giấy mà chưa phát giác.
“Tiên Thiên thất trọng!”
“Tam đại chân lý võ đạo!”
Chu Huyễn lẩm bẩm nói.
Tào Thuần cẩn thận gọi mấy tiếng hoàng thượng, Chu Huyễn mới lấy lại tinh thần.
“Đây là chuyện tốt, Chu Uy đại nhân là ái thần của bệ hạ, Chu Thành thiếu hiệp là huynh đệ của bệ hạ, Chu Thành thiếu hiệp thắng, đó là điều đáng mừng.” Tào Thuần mặt mày hớn hở nói.
Chu Huyễn cười ha ha, tiếng cười chấn động đến Kim Loan bảo điện không thôi: “Nói hay lắm, Chu Thành thiếu hiệp là huynh đệ của ta, huynh đệ của ta thắng, đó là thật đáng mừng.”
Sau đó cười nói với Tào Thuần: “Nghĩ chỉ, ta muốn khắp chốn mừng vui.”
Tào Thuần mắt trợn tròn: “Khắp chốn mừng vui?”
Điều này, nó có vẻ không cần thiết, phải không?
Chỉ là, Chu Huyễn nói muốn khắp chốn mừng vui, hắn nào dám nhiều lời.
Mà lúc này, Chu Uy đang ở Chu phủ đang nhâm nhi từng ngụm rượu.
Từ sau khi tâm mạch tổn thương của hắn khỏi hẳn, hắn uống rượu càng nhiều so với trước kia.
Hắn vừa uống vào, liền nghe được giọng của Tào Thuần: “Thánh chỉ đến.”
Chu Uy trở mình một cái, vội vàng chạy ra tiếp chỉ.
Đợi Tào Thuần tuyên đọc xong thánh chỉ, Chu Uy ở đó mơ hồ, hồi lâu không có phản ứng.
Tào Thuần kêu vài tiếng, Chu Uy mới hồi tỉnh.
“Chu đại nhân, chúc mừng chúc mừng, Chu Thành thiếu hiệp đánh bại Tô Hoàng, về sau Chu Thành thiếu hiệp chính là môn chủ của Vạn Tinh môn.” Tào Thuần mặt tươi cười nói với Chu Uy.
Chu Uy nhìn mặt mũi tràn đầy nụ cười nịnh nọt của Tào Thuần, luôn cảm thấy không chân thực.
Vạn Tinh môn, là tam đại tông môn của Đại Phụng vương triều.
Con trai Chu Thành của hắn, vậy mà sẽ phải trở thành môn chủ của Vạn Tinh môn rồi?
Tào Thuần thấy bộ dáng Chu Uy kinh hỉ ngẩn người, vừa cười nói: “Chu Uy đại nhân, ngươi vì Đại Phụng ta lập biết bao chiến công hiển hách, hoàng thượng luôn luôn là ghi nhớ.”
“Sáng sớm mai lên triều, hoàng thượng muốn phong hầu cho Chu Uy đại nhân.”
“Tào Thuần ở đấy lại chúc mừng Chu Uy đại nhân.”
Chu Uy kinh ngạc nói: “Phong hầu?”
Hầu phía trên, chính là quốc công, hơn nữa chính là vương khác họ.
Phong hầu, đây chính là vinh quang vô thượng.

Các phương vì chuyện Chu Thành cùng Tô Hoàng quyết chiến mà sôi trào, Tinh Diệu đang ở xa biên giới phía bắc của Đại Phụng vương triều tại tửu lâu nghe được mấy người bàn bên cạnh ở đó đang bàn luận về chuyện quyết chiến, chậm chậm, mở miệng hỏi: “Các vị, các ngươi mới vừa nói, Chu Thành tu luyện ra tam đại chân lý võ đạo?”
Một vị hảo hán trong đó thấy bộ dáng của Tinh Diệu, ôm quyền, nói ra: “Không sai, Chu Thành thiếu hiệp không chỉ tu luyện ra quyền ý, còn tu luyện ra đao ý, kiếm ý.”
“Trên lôi đài, đao ý, kiếm ý của Chu Thành thiếu hiệp đều xuất hiện, đao kiếm hợp nhất, một chiêu oanh bại Tô Hoàng.”
“Hoàng thượng biết được Chu Thành thiếu hiệp thắng, hiện tại lớn hách thiên hạ, chỉ cần không phải là tội đồ cực hung ác, đều sẽ được đặc xá, những kẻ bây giờ được đặc xá, đều cảm kích Chu Thành thiếu hiệp.”
Vị hảo hán tiếp tục nói, nước miếng tung bay.
“Tô Hoàng hiện tại thế nào?” Tinh Diệu đột nhiên mở miệng hỏi.
“Tô Hoàng bị Chu Thành thiếu hiệp một quyền đánh nát tâm mạch, sinh lực bắt đầu dần dần yếu bớt.” Vị hảo hán lắc đầu: “Bây giờ là một phế nhân, sống không được mấy năm.”
Tinh Diệu bất động, chén rượu trong tay từ từ để xuống, sắc mặt âm tình, nhắm mắt lại, thở dài.
Một lát sau, Tinh Diệu khẩn cấp toàn lực chạy về Vạn Tinh môn.
Mấy ngày sau.
Chu Thành đang cùng mấy người Tần Mãnh, Lâm Nho, Khương Thần, Dương Vũ đang chiến đấu mạnh mẽ, Tinh Diệu trở về tới.
Tinh Diệu đầu tiên là đi xem Tô Hoàng, nhìn Tô Hoàng vẫn nằm trên giường ngọc lạnh lẽo, Tinh Diệu tâm tình phức tạp.
Mặc dù hắn cũng hi vọng Chu Thành thắng, nhưng là bất kể nói thế nào, Tô Hoàng cũng là đệ tử của hắn, mà lại là đệ tử mấy chục năm.
Ngồi yên hồi lâu, Tinh Diệu mới rời khỏi cung điện của Tô Hoàng, đi tới viện của Chu Thành.
Tinh Diệu há hốc mồm, nhất thời không biết muốn nói gì.
“Sư phụ, người lúc trước muốn luyện chế đan dược, thiếu đi mấy loại dược liệu kia, ta đã tìm được.” Chu Thành mở miệng nói.
Tinh Diệu khẽ giật mình.
Chu Thành lấy ra ngoài năm loại dược liệu tìm được ở Độc Vụ cốc.
Tinh Diệu xem xét, trên mặt đại hỉ: “Không sai, chính là bọn chúng, chính là năm loại dược liệu này!” Sau đó vui mừng tiếp nhận dược liệu trong tay Chu Thành.
“Ngươi làm thế nào mà tìm được?” Tinh Diệu cười hỏi.
Chu Thành cười nói: “Trước đó vài ngày, ta không phải là đi Nam Cương một chuyến sao, năm loại dược liệu này, là tìm được ở Nam Cương.” Sau đó nói: “Sư phụ, người muốn luyện chế đan dược, người có chắc chắn thành công hay không?”
Luyện đan, thu đủ dược liệu là bước đầu tiên, bước quan trọng nhất là có thể luyện chế thành công hay không, nếu không có cách luyện chế thành công, thì chỉ phí công nhọc sức.
Tinh Diệu lắc đầu: “Chỉ có năm phần nắm chắc.”
Năm phần nắm chắc, đã là hắn đánh giá cao nhất kế, thậm chí khả năng không đến năm phần.
Chu Thành trầm ngâm nói: “Không biết sư phụ có thể đem đan phương cho ta xem một chút không? Ta có mười phần tự tin luyện chế thành công.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất