Chương 96: TAM TIÊN KIẾM BÍCH
Mục Hoài Đông nhìn Chu Thành đi tới, giống như nhìn Hồng Hoang cự thú đi tới, vẻ mặt hoảng sợ, bối rối, lui về phía sau.
Những cao thủ Phù La Vương phủ còn lại sợ hãi che chắn cho Mục Hoài Đông hoảng sợ sau đó lui lại.
“Chu Thành, vị này chính là Tiểu vương gia của chúng ta.”
” Tiểu vương gia của chúng ta chính là con trai của Phù La Vương.”
” Tiểu vương gia của chúng ta nếu có chuyện gì, đến lúc đó tất nhiên sẽ dẫn phát giao chiến giữa hai nước!”
Trong đó một vị cao thủ Phù La Vương phủ mở miệng nói.
Lời hắn vừa nói xong, liền thấy Chu Thành di chuyển.
Linh Hầu Bách Biến thân pháp.
Mọi người Phù La Vương phủ thấy vậy, có một ảo giác, Chu Thành biến hóa thành mấy chục đầu Linh Hầu.
Linh Hầu Bách Biến thân pháp của Chu Thành sau khi đột phá đến cảnh giới đăng phong tạo cực, Chu Thành thi triển ra, bất kể là thần thái, hay là động tác, đều tận được tinh túy của Linh Hầu Bách Biến.
Đương nhiên, uy lực cũng là không thể so sánh nổi.
Chu Thành vọt tới trước mặt các cao thủ của Phù La Vương phủ, các cao thủ của Phù La Vương phủ muốn ra tay, nhưng mà, đòn kích đều đều thất bại, đừng nói những cao thủ này của Phù La Vương phủ rồi, bây giờ Chu Thành thi triển Linh Hầu Bách Biến thân pháp cảnh giới đăng phong tạo cực, cho dù là Tô Hoàng toàn lực ra tay, cũng không thể dính được góc áo của Chu Thành.
Những cao thủ của Phù La Vương phủ này sau khi công kích thất bại, chỉ cảm thấy một sức mạnh kinh người xung kích vọt tới, đều bị đánh bay lên không, đợi lúc rơi xuống đất, toàn bộ đập vào trên mặt biển xa xa.
Đợi những cao thủ Phù La Vương phủ này sau khi toàn bộ bị đánh bay, Chu Thành biến ảo Linh Hầu Huyễn Ảnh tiêu tán, một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Mục Hoài Đông.
Trên thực tế, vừa rồi Chu Thành hai tay cũng không có công kích, chỉ là lúc thi triển Linh Hầu Bách Biến thân pháp, nội lực phóng ra ngoài, thân hình kéo nội lực phóng ra ngoài, tạo thành một tác động đáng kinh ngạc.
Cao thủ Phù La Vương phủ chính là bị xung kích như vậy đánh bay ra ngoài.
Mục Hoài Đông nhìn Chu Thành xuất hiện ở trước mặt mình, hai mắt hoảng sợ, muốn há miệng, liền bị Chu Thành nắm cổ, sau đó nhấc lên.
Mục Hoài Đông sắc mặt đỏ lên.
Hắn điên cuồng giãy dụa, đem hết toàn lực, công kích đến Chu Thành.
Nhưng mà, hắn vừa ra tay, liền bị Chu Thành cầm chặt, sau đó uốn éo toàn bộ cánh tay phải đã bị xoắn lại thành một hình dạng xoắn.
Mục Hoài Đông kêu thảm thiết.
“Ngươi đừng giết ta.” Mục Hoài Đông hoảng sợ kêu lên: “Ta lần này đến hải ngoại, nhưng thật ra là đến tìm kiếm Tam Tiên Kiếm Bích, ta biết rõ Tam Tiên Kiếm Bích ở đâu.”
“Tam Tiên Kiếm Bích?” Chu Thành ngạc nhiên.
Ông Vũ Hoành nghe xong, cũng đi tới.
“Tam Tiên Kiếm Bích? Ngươi nói là Kiếm Bích do Tam Tiên đại nhân để lại?” Ông Vũ Hoành mở miệng hỏi, vẻ mặt kinh nghi.
“Đúng vậy, chính là Kiếm Bích do Tam Tiên đại nhân để lại.” Mục Hoài Đông vội vàng nói ra.
“Tam Tiên Kiếm Bích?” Chu Thành trong lòng khẽ động, nhìn về phía Ông Vũ Hoành.
Ông Vũ Hoành giải thích nói với Chu Thành: “Tam Tiên Đảo là hơn ba trăm năm trước do ba vị cường giả cảnh giới Hóa Hình sáng chế, ba vị cường giả cảnh giới Hóa Hình này, không chỉ có Thần hồn đạt đến cảnh giới Hóa Hình, hơn nữa thực lực võ đạo cũng rất mạnh, đạt đến cảnh giới Võ Vương.”
“Ba người sau khi chết để lại một khối kiếm bích.”
“Khối kiếm bích này, ẩn chứa tất cả võ đạo bọn họ học được cả đời.”
“Nghe đồn, bên trong kiếm bích còn có kiếm ý, nếu là lấy được kiếm bích, nói không chừng có thể tìm hiểu ra kiếm ý.”
Kiếm ý!
Chu Thành kinh ngạc.
“Hơn nữa, nếu như lấy được thanh kiếm bích này, thậm chí có thể tìm thấy động phủ năm đó bọn họ giữ lại từ trong kiếm bích.” Ông Vũ Hoành nói ra.
Chu Thành gật đầu, lập tức dùng Thần hồn chi pháp làm mất phương hướng thần trí của Mục Hoài Đông, hỏi tin tức về Tam Tiên Kiếm Bích mà đối phương biết đến.
Sau khi hỏi ra kết quả, Chu Thành tay vừa dùng lực bóp nát cổ của Mục Hoài Đông.
Sau đó, bốn người Tần Mãnh, Lâm Nho lại giải quyết tùng người hộ vệ Phù La Vương phủ, sau đó đem toàn bộ thi thể bọn người Mục Hoài Đông đến trên thuyền nhỏ bọn họ trước kia, một mồi lửa thiêu sạch sẽ toàn bộ thi thể và chiếc thuyền nhỏ.
Sau khi xác định không có để lại dấu vết, ngày kế tiếp, mấy người Chu Thành lên thuyền rời khỏi đảo hoang, tiếp tục lên đường đến Tam Tiên Đảo.
Từ miệng Mục Hoài Đông biết được, kiếm bích mà Tam Tiên để lại, đang ở Tam Tiên Đảo.
Nhưng mà, chỗ đó, cực kỳ vắng vẻ và ẩn nấp.
Một đường vô sự.
Trên đường, mấy người Chu Thành trải qua hải đảo, gần như đều là đảo hoang.
Đảo ở hải ngoại rất nhiều, nhưng mà phần lớn cũng không có người ở trên đó.
Năm ngày trôi qua.
Đã tiếp cận đến Tam Tiên Đảo.
Khi đến gần Tam Tiên Đảo, mấy người Chu Thành thấy được nhiều đội thuyền hơn.
Hơn nữa rất nhiều thương hội thương thuyền đến từ các quốc gia khác nhau.
Tam Tiên Đảo là trung tâm hải ngoại, rất nhiều tông môn và đạo quan cường đại ở hải ngoại đều thành lập ở Tam Tiên Đảo, hơn nữa rất nhiều thương hội cường đại ở hải ngoại đều xây dựng ở Tam Tiên Đảo.
Cho nên, các quốc gia đến thương hội Tam Tiên Đảo này rất nhiều.
Vùng biển tài nguyên phong phú, Tam Tiên Đảo có rất nhiều tài nguyên không thuộc sở hữu của các nước xung quanh.
Chu Thành thậm chí thấy được rất nhiều thuyền lớn thương hội đến từ Đại Phụng Vương Triều, trong đó, còn nhìn thấy thương thuyền của tiệm thuốc Tứ Quý.
Nhìn thấy thương thuyền của tiệm thuốc Tứ Quý, Chu Thành có chút ngạc nhiên.
Tiệm thuốc Tứ Quý cũng tới Tam Tiên Đảo mua sắm dược liệu?
Lập tức, Chu Thành nghĩ tới Tứ tiểu thư Yến Uyển hào phóng của tiệm thuốc Tứ Quý kia.
Yến Uyển và Tử Tuyết quận chúa là hai tính cách hoàn toàn khác nhau.
Tử Tuyết quận chúa hàm súc, cao quý, mà Yến Uyển hào phóng, biết sách đạt lễ, bình dị gần gũi.
Lại qua một ngày.
Mấy người Chu Thành cuối cùng cũng đi tới Tam Tiên Đảo.
Tam Tiên Đảo lơ lửng ở trên mặt biển, giống như một vùng đất rộng lớn.
Trước khi đến, Chu Thành đã biết được rằng tuy gọi là Tam Tiên Đảo nhưng mà diện tích thật lớn, còn lớn hơn so với Thanh Châu quê hắn, tương đương với bốn năm cái Thanh Châu, tức tương đương các tỉnh trong quá khứ.
Sau khi đi vào Tam Tiên Đảo, mấy người Chu Thành cảng nơi tàu cập bến, sau đó bước lên Tam Tiên Đảo.
Cảng ở Tam Tiên Đảo người đến người đi, tàu thuyền qua lại, cực kỳ náo nhiệt, hoàn toàn không có vẻ ngoài hẻo lánh trong tưởng tượng của Chu Thành.
Tại cảng, khắp nơi là công nhân vận chuyển hàng hóa.
Trước mặt họ, là một cái trấn lớn.
Mấy người Chu Thành đi qua trấn lớn, cũng không đi đại hội giao lưu đạo thuật, mà là đi tìm kiếm kiếm bích do Tam Tiên để lại.
Bây giờ cách đại hội giao lưu đạo thuật còn tám ngày, cho nên, Chu Thành có ý định tìm kiếm bích trước.
Đến lúc đó tìm được kiếm bích, lại đi đại hội giao lưu đạo thuật, vẫn còn kịp.
Theo như lời của Mục Hoài Đông, kiếm bích ở phía nam của Tam Tiên Đảo.
Mấy người Chu Thành đi về phía nam.
Cuối cùng, mấy người tới một ngọn núi hoang sơ.
“Có lẽ chính là ở đây.” Ông Vũ Hoành nói ra, sau đó quét nhìn núi hoang đất hoang trước mắt, nhướng mày, Mục Hoài Đông kia cũng chỉ biết là kiếm bích đại khái ở đây, cũng không biết vị trí cụ thể, cho nên, bọn họ còn phải kỹ lưỡng tìm kiếm mới được.
Chu Thành nói ra: “Chúng ta tách ra tìm kiếm, ai tìm được trước, phát ra tín hiệu liên hệ.”
Mọi người phân ra tìm, trước mặt từng người là một phương hướng.
Chu Thành đi về hướng đông.
Chỉ là tìm cả buổi, mọi người cũng không tìm được chỗ nào.
Sắc trời dần tối.
Mấy người Chu Thành dừng chân lại trên một núi hoang nghỉ ngơi, ở bên đống lửa, Chu Thành suy nghĩ, ngồi xuống nhập định, thần hồn xuất ra ngoài cơ thể, sau đó thăng vào trên không, quan sát ngọn núi hoang.
Cuối cùng, thần hồn của Chu Thành đi xuyên vào bên trong sơn mạch tìm kiếm.
Thần hồn vô hình vô chất, có thể độn núi xuống đất, sau khi độn mấy lần xung quanh sơn mạch, Chu Thành lại chui vào lòng đất, sau khi đi vào lòng đất, Thần hồn của Chu Thành chợt nhẹ, rơi xuống một thế giới địa tâm.