Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch)

Chương 16: Phi Vân Thê

Chương 16: Phi Vân Thê


Có câu phân thì nhịn được, nước tiểu thì chịu, Pháo Thiên Minh đã cực kì tức giận, nhưng không ngờ có người còn kém phong độ hơn hắn . Niếp Niếp đập bàn một cái rồi cầm ghế nện thẳng vào Diệp Cô Thành: "Con mẹ ngươi, dám gian lận trước mặt ta à, ngươi có biết lão nương là ai không? Nói cho ngươi biết, lão nương là Đồng La loan Giang Bả Tử Song Đao Hỏa Kê. Loại người như ngươi ta chặt tay không dưới 10 lần rồi." Rồi xong Diệp Cô Thành xuống đất, giẫm đạp lên.
Diệp Cô Thành cực kỳ uất ức, việc này đâu phải lỗi của hắn? Trong tình huống đặc biệt, hệ thống sợ NPC sẽ đánh mất võ công hay bí kíp, nên cho phép họ gian lận bài, đồng thời bắt buộc phải dùng khi đánh bạc với người chơi.
Sau khi giẫm đủ rồi, Niếp Niếp ngồi trở lại ghế, Yêu Niếp Niếp thở dài đỡ Diệp Cô Thành dậy: "Ngươi đừng trách cô ấy, cô ấy mặt nào cũng tốt, chỉ có điều thích chơi mạt chược thôi, nhưng khi chơi mạt chược thì tính cách rất tệ. Hôm trước chơi ở nhà, mẹ ta hòa thêm hai ván thôi? Kết quả ngày hôm sau, tiền thách cưới đã thoả thuận từ 3 vạn đồng biến thành 13 vạn."
Niếp Niếp lườm Ái Niếp Niếp: "Không phải tại ngươi thổi gió bay hết à. Có điều Diệp huynh đệ, ngươi cũng phải thương tình chứ, sao cứ vô tình như NPC thế, ăn từ đầu chí cuối. Lần trước ta chơi với một lão già tên Hiên Viên Tam Quang, ta chỉ rút một lá bài mà lão già Kim Ô đó đã "bổ hoa, bổ hoa" với ta mười ván. Bây giờ lại đây nào!" Sau khi xếp bài lại, nhìn Diệp Cô Thành chỗ xanh chỗ tím, cô nói: "Diệp huynh đệ tự coi mà làm!"
Ván 4: "Bổ hoa, bổ hoa..." Thấy Niếp Niếp đã nhăn nhó, Diệp Cô Thành không khỏi buồn bã rơi nước mắt.
Pháo Thiên Minh vô cùng thông cảm cho Diệp Cô Thành, nhất là nghĩ đến người đáng thương trước mặt chính là Diệp Cô Thành kiêu ngạo kia. Hắn gạt bài sang một bên: "Thôi đừng chơi nữa, chúng ta đánh thăng cấp đi!" Nói đoạn lấy bộ bài tây ra xáo. Diệp Cô Thành vô cùng biết ơn nhìn Pháo Thiên Minh, đang suy nghĩ tại sao mình lại hổ lạc đồng bằng.
Pháo Thiên Minh và Diệp Cô Thành chung đội bắt đầu...
Hai tiếng sau, Pháo Thiên Minh đã chơi tới lượt thứ bảy, trong khi hai Niếp Niếp dù làm hoàng đế cũng chưa làm nổi một ván. Ánh mắt Niếp Niếp ngày càng hung dữ, ban đầu vì e ngại 2 'Pê-Ka' 2 không chắc thắng nên nhịn, nhưng giờ thì sắp nhịn không nổi.
Toàn thân Pháo Thiên Minh đẫm mồ hôi lạnh, hắn cố ý chọn lá bài xấu nhất, cố ý đưa điểm cho Niếp Niếp, rõ ràng là 3 nhà đánh 1 mà vẫn không ăn được. Chỉ có thể nói Diệp Cô Thành quá đáng ghét, bài trên tay quá tốt. Đinh Tư Mục rõ ràng muốn nhường nhưng hệ thống không cho phép! Có thể nhìn ra nội tâm của hắn rất giằng xé, nhưng hệ thống là lão đại, câu nói này vĩnh viễn là chân lý đối với hắn.
Niếp Niếp đã nắm lấy ghế, Ái Niếp Niếp là nam nhân tốt nên không dám ngăn cản. Pháo Thiên Minh run bần bật, hắn không chắc ghế có không rơi trúng đầu mình mình. Diệp Cô Thành đã bắt đầu xuất huyết nội, vì biết chiếc chắc chắn ghế nhắm đầu mình. Hắn la lên: "Đại quỷ câu, tiểu quỷ câu, chính nhị câu..."
Ngay thời khắc nảy lửa đó, một công sai bước tới nói: "Hai người các ngươi có thể đi được rồi." Niếp Niếp đặt ghế xuống, chân giẫm lên ghế, túm cổ áo Diệp Cô Thành nghiến răng nói: "Diệp Cô Thành phải không? Ra ngoài mà liệu đường mà đi, đừng để lão nương thấy ngươi. Hừ!"
Hai nam nhân thở phào nhẹ nhõm khi thấy bọn họ ngoài. Pháo Thiên Minh "Ừm" một hồi mới nói: "Ngươi không sao chứ!"
Diệp Cô Thành cười khổ: "Không sao, cảm ơn! Nếu không chuyển sang chơi bài poker, ta... thôi! Nữ nhân đúng là nữ nhân."
Pháo Thiên Minh cười ha hả: "Hắn thật sự cảm ơn ta thì đừng giết ta nữa đi."
Diệp Cô Thành lắc đầu: "Không được, hoặc ngươi chết hoặc ta vong, ai bảo ngươi nhận nhiệm vụ đó chứ. Tối đa ta cho ngươi chết nhanh chóng. Ngươi chết rồi, sau này ta sẽ quên ngươi, nhiệm vụ coi như xong."
Pháo Thiên Minh thở dài: "Được rồi! Ta để ngươi giết, còn hơn ngươi phải truy đuổi ta khắp nơi, không được yên ổn giây phút nào. Ta thật không hiểu đám thiết kế này muốn chơi chết ngươi hay muốn hại chết ta. Chỉ tiếc Lưỡng Nghi Kiếm của ta khó khăn lắm mới tăng cấp."
Diệp Cô Thành nói: "Học loại võ công đó làm gì cho cực vậy."
Pháo Thiên Minh tức giận nói: "Đúng là đứng nói chuyện không đau eo! Ngươi giỏi thì đưa một bản tuyệt học cho ta chơi xem nào."
Diệp Cô Thành cười nói: "Cái đó thì không được. Nhưng mà, ngươi đã giúp ta, ta cũng không thể cứ thế làm thịt ngươi được. Gặp gỡ là duyên phận, ta chỉ điểm cho ngươi vài mẹo về khinh công Võ Đang, đây là những gì ta đúc kết sau khi xem ngươi sử dụng. Không tính là gian lận đâu. Ta chỉ nói một lần, có hiểu được hay không còn tùy ngươi."
"Lĩnh ngộ khinh công đệ nhất Võ Đang Phi Vân Thê." Đây gọi là lĩnh ngộ à, chỉ cần mở người ta có ý nghĩ này là coi như học được nhưng lại khiến Diệp Cô Thành phải văng nước miếng tung tóe cả tiếng đồng hồ.
"Ta đoán sau khi ngươi luyện đầy cấp, có thể ngang tầm Hương soái Sở Lưu Hương. Ha ha! Diệp Cô Thành ta có thể lĩnh ngộ võ công của người khác, Tây Môn Xuy Tuyết có làm được không?" Diệp Cô Thành vẫn kiêu ngạo như thường.
Pháo Thiên Minh cảm động nói: "Thực ra ban đầu ấn tượng của ta về Tây Môn Xuy Tuyết còn tốt hơn ngươi một chút, giờ thì không còn, có cơ hội ta sẽ thay ngươi làm thịt hắn ta."
"Ngươi muốn giết hắn ta à? Bên ta có nhiệm vụ..."
"Không cần!" Pháo Thiên Minh đổ mồ hôi lạnh đầy đầu nói: "Đừng chơi ta thế chứ, thời gian gần hết rồi, ta vốn không phải loại đa sầu đa cảm, nhưng sao vẫn hơi day dứt nhỉ."
Diệp Cô Thành nói: "Đó gọi là hoạn nạn thử chân tình, thật đáng tiếc sau này ta sẽ không nhớ ra ngươi."
"Hai người các ngươi có thể đi rồi."
Hai người ra khỏi ngục, dịch chuyển đến Hồ Châu. Diệp Cô Thành rút kiếm hỏi: "Có di ngôn gì không?"
Pháo Thiên Minh suy nghĩ: "Ngươi cho ta số tiền hắn thắng được đi, lát ta còn phải đi xe ngựa nữa."
Diệp Cô Thành cười một tiếng, đưa tiền cho Pháo Thiên Minh rồi nói: "Đi thôi!"
"Tạm biệt."
Pháo Thiên Minh thở dài, đi ra điểm hồi sinh tới bến xe, trả 2 lượng tiền xe, một phút sau tới Nhạn Môn Quan.
Người chào đón hắn là gương mặt tức giận của Xa, bên cạnh Xa còn có Ngựa và hai cô gái. Một trong số đó là Lục Nguyệt Tuyết, người hôm trước nói muốn bỏ phiếu, còn một người chắc hẳn là Lạc Hoa Phi Vũ.
"Sao giờ mới tới? Đợi hắn 4 tiếng rồi, cứ báo là ngươi không ở khu vực phục vụ. Ngươi còn không tới, ta sẽ tới tận nhà ngươi tìm." Xa rất nhạy cảm với thời gian, ghét nhất người đến muộn: "Nói, đi đâu?"
Pháo Thiên Minh gãi đầu: "Ta nói chắc ngươi không tin đâu."
Mã thong thả nói: "Ngươi nói gì chúng ta cũng tin cả, Xa tức lắm đấy." Xa phối hợp phun khói trắng ra mũi.
"Chuyện là... nếu ta nói ta chơi mạt chược với Diệp Cô Thành, các ngươi không tin đúng không?" Mọi người gật đầu.
"Ta nói ta đánh thăng cấp với Diệp Cô Thành, chắc các ngươi cũng không tin phải không?" Mọi người gật đầu.
"Ta nói Diệp Cô Thành chỉ điểm cho ta về khinh công, chắc các ngươi không tin đúng không?" Mọi người lại gật đầu.
Cuối cùng Pháo Thiên Minh nói: "Ta tới khu suối nước nóng ngắm mấy cô gái tắm." Mọi người rất hài lòng với câu trả lời này.
Một bóng người chạy tới hỏi: "Mẹ kiếp, giờ ngươi mới tới à."
"Đây là Tinh Ảnh, ta sợ thiếu người biết khinh công nên kéo hắn tới." Sau một hồi giới thiệu, mọi người rất khách khí. Tinh Ảnh vô cùng cảm động, cuối cùng có người coi trọng mình là một trong thập đại sư huynh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất