Chương 20: Tiểu Lý ấy mà phi đao
"Tin tốt trước đã, còn tin xấu thì thôi khỏi nói."
"Tin tốt là, cái tên mà ngươi mới vô cùng trâu bò, trâu bò cỡ lớn, gần như có thể nói là đệ nhất thiên hạ. Hắn có biệt hiệu nào đó có thể ngươi đã từng nghe, gọi là Tiểu Lý Thám Hoa, vũ khí của hắn chắc chắn ngươi cũng đã từng biết, tên là Tiểu Lý Phi Đao."
Pháo Thiên Minh há hốc mồm nói: "Tiểu Lý Phi Đao? Thần tượng ơi, có thể ký tên cho ta không, thôi, không cần phiền phức như vậy." Pháo Thiên Minh chạy đến bên Lý Tầm Hoan, gọi ra hình ảnh hệ thống, chụp một bộ ảnh kỷ niệm, rồi mới thỏa mãn.
"Có vẻ như còn tin khác đúng không, hay là xem hết đã?" Lý Tầm Hoan tử tế nhắc nhở.
Mã: "Tin xấu ta nhất định phải nói: Tên này võ công trâu bò, số lượng kẻ thù của hắn cũng rất nhiều. Có thể nói hầu như ai cũng muốn giết hắn. Cuối cùng thì nhắc nhở, trò chơi quy định: Hắn sẽ tuyệt đối không giúp ngươi giết ai cả, nhưng kẻ thù của hắn thấy ngươi thì chín phần mười sẽ ra tay với ngươi. Trong số những kẻ thù ấy, một tên siêu trâu bò, vài tên cực trâu bò, về phần trâu bò chắc được cả đội. Cá nhân ta nghĩ không nên chỉ vì danh vọng nhất thời mà chuốc lấy kẻ thù, cho dù là phương pháp rất tốt để rèn luyện khinh công, nhưng bọn chúng không chỉ trâu bò mà còn rất tàn ác, không kém gì đám thiết kế trò chơi."
Pháo Thiên Minh tắt máy truyền tin, nhìn Lý Tầm Hoan nói: "Rốt cuộc ngươi đã làm chuyện xấu gì mà có nhiều kẻ thù như vậy?"
Lý Tầm Hoan cười đáp: "Giờ ngươi đã biết kết bạn với ta chỉ có hại chứ không có lợi rồi đấy. Nếu ngươi hối hận, ta có thể cho ngươi cơ hội."
"Thực ra... ta nói thật với ngươi nếu biết trước chỉ toàn chuyện xấu không có chuyện tốt thì cho dù đánh chết ta cũng không làm, nhưng bằng hữu của ta đã biết chuyện này rồi, nếu ta không có nghĩa khí như vậy sẽ bị cười nhạo, thậm chí cho dù hắn không cười thì ta cũng thấy xấu hổ. Thôi đành gắng gượng để chúng ta là bằng hữu."
Lý Tầm Hoan ngây ra trong chốc lát: "Thanh Mai Chử Trà... đúng là rất thú vị."
"Nếu là bằng hữu, ngươi cứ gọi ta Pháo là được rồi, lời ta nói hoàn toàn là sự thật."
"Ta biết ngươi nói thật, trước đây cũng có hai người chơi tình cờ gặp ta, một người nghe nói là ta bèn nịnh nọt, còn người kia nghe chỉ có chuyện xấu thì hối hận không thôi. Ngươi... cũng rất hối hận phải không, ta có thể nhận ra được, nhưng những gì ngươi nói là sự thật." Lý Tầm Hoan có vẻ buồn bã nói tiếp: "Ta vốn là người bất hạnh mà."
"Tức là công ty trò chơi rất độc ác, phán ngươi là một tai tinh?"
"Chẳng lẽ không phải à? Những người từng giúp đỡ ta, bằng hữu của ta, nào ai có kết cúc tốt đẹp?" Lý Tầm Hoan thở dài.
Pháo Thiên Minh hào hứng nói: "Còn có ta mà! Mở danh sách kẻ thù của ngươi ra, ta sẽ tiêu diệt hết những kẻ có thể trước. Không làm thịt được thì để sau này tính."
Lý Tầm Hoan cười nói: "Chúng chỉ xuất hiện sau khi ta vào quan ải mà thôi."
"Ngươi định khi nào vào quan ải?"
"Tạm thời vẫn chưa có kế hoạch."
"Quyết định sáng suốt, ta ủng hộ."
Lý Tầm Hoan bật cười: "Ngươi có lập trường không vậy?"
Pháo Thiên Minh cười đáp: "Chẳng phải vì võ công của ta còn quá bết bát sao? Đợi ta lừa được Thái Cực, rồi chiêu mộ vài ngàn cao thủ các môn phái hộ tống ngươi qua quan ải, ta xem ai dám nói mình là kẻ thù của ngươi."
Lý Tầm Hoan cười nói: "Nói chuyện với ngươi rất vui, nhưng giờ ngươi phải đi rồi, ta không tiếp khách ở đây. Ngươi được ta chấp thuận, nhưng chưa được hệ thống chấp thuận. Thật đáng tiếc, bản tuyệt học không trọn vẹn này ta tặng cho ngươi."
Tiểu Lý Phi Đao: Tuyệt kỹ ám khí tối thượng dùng hết toàn bộ nội lực. Chú ý: Chỉ có thể dùng Liễu Diệp Phi Đao công kích 1 đến 2 không thuộc tính, không được bắn vào mắt.
Lý Tầm Hoan giải thích: "Với nội lực hiện tại của ngươi, dùng phi đao có chính xác hưng sức sát thương rất yếu, ngay cả khi đánh trúng điểm yếu của chính ngươi cũng khó mà giết được ngươi. Hơn nữa mỗi lần đều phải dùng toàn bộ nội lực. Phải đến khi nắm được chân giải, ngươi mới có thể tự do sử dụng ám khí như thường."
Pháo Thiên Minh buồn rầu nói: "Ngươi không cho ta bản võ công này, chắc ta cũng không quá thất vọng, vốn đã không hy vọng nhiều. Nhưng cho ta tuyệt học chỉ để ngắm không dùng được, thành thật mà nói ta rất hận ngươi."
"Ngươi nói dối, ngươi đang rất phấn khích."
"Cái này cũng bị ngươi nhìn ra à? Thôi thì hơi hối hận thật, ta thề đấy."
Lý Tầm Hoan nói: "Thực ra ở đây không thể có được tuyệt học hoàn chỉnh, dù cậu thề thốt gì cũng không được ta công nhận, vì ta không tin sẽ có ai vì một lần gặp mặt mà trở thành bằng hữu tâm giao, huống hồ còn phải do ta đồng ý kết bạn, lại còn kèm theo vô số rắc rối."
"Cho nên đây là một cái bẫy liên hoàn, mẹ nó! Lũ thiết kế này độc ác thật. Làm sao ta biết ngươi sẽ vào quan ải lúc nào chứ?"
Lý Tầm Hoan cười đáp: "Khi Phong Vân Đệ Nhất Đao xuất quan, chẳng lẽ ngươi lại không biết?"
Pháo Thiên Minh gật đầu: "Vậy hẹn gặp lại lúc đó."
"Hẹn gặp lại, ngươi đi về hướng đông là về được." Lý Tầm Hoan nói xong, lều trại lóe sáng rồi chỉ còn một mình Pháo Thiên Minh đơn độc. Chắc là nhiệm vụ đã biến mất, khi Lý Tầm Hoan xuất hiện trở lại chắc chắn là kịch bản then chốt mà công ty sắp đặt - Tầm Hoan Xuất Quan.
Có thể thấy ra ngay Pháo Thiên Minh là người nông nổi, vội vã la lên: "Đừng đi... Tên khốn, ta biết phải đi hướng đông rồi, nhưng đâu có biết hướng đông ở đâu, phải để lại đồ ăn cho ta chút chứ!" Pháo Thiên Minh hiểu rõ đây là một cái bẫy của nhà thiết kế trò chơi. Chúng ganh ghét với nhân phẩm của mình nên biến tuyệt học thành phế phẩm. May mắn mà chúng không biết mình còn một Du Nhận Hữu Dư. Pháo Thiên Minh tự an ủi bản thân.
"Pháo gọi Mã! Ngươi mau nghĩ cách đi, chỗ này quái gở lắm, muốn tự sát cũng khó, cách chết duy nhất của ta là chết đói đấy."
"Chưa chết à? Chịu đói giỏi thật. Ta vừa nhớ ra một câu nói cổ xưa, không biết có hữu ích không, mi thử xem: Nam thủy bắc lưu, ngươi nghe chưa? Sách vở có cả đấy. Ý là nước phương nam chảy về phương nắc. Ngươi tìm con suối nào, nước chảy hướng nào là bắc rồi."
"Ngươi đi chết đi! Đấy là đông giận tây thương, Nam thủy bắc điều, ta nói cho ngươi biết, nếu không phải vì ta làm Hoàng Kế Quang, các ngươi chạy được à? Mau nghĩ cách đi... ta không muốn chết đói, không muốn chết đói... Mã, cứu mạng với...".
"À! Thì ra là vậy, lại học được một bài học nữa rồi! Đợi ta chút, ta đăng xuất xem có cách nào không."
Mười phút sau,"Mã gọi Pháo, theo quan sát mười mấy năm gần đây, vị trí của ngươi có 280 ngày gió thổi hướng đông nam, ta cảm thấy có thể cá cược một phen."
Pháo Thiên Minh bình tĩnh hỏi: "Ngươi ở thành phố nào?"
"Khai Phong!"
"Tốt, đợi ta ở đấy, trong vòng ba tiếng ta không thoát được như lời ngươi nói thì tức là ta đã đến nhà ngươi, nói với ông già của ngươi là ngươi đã có bồ."
"Này! Này! Này! Số điện thoại mà ngài gọi đã tắt máy là sao? Mẹ nó..."