Chương 36: Vô đề
00 bên cạnh Pháo Thiên Minh giải thích: "Rất nhiều NPC bị đám người quấy rối, mỗi ngày hàng ngàn kẻ đòi làm nhiệm vụ trong khi trên người không hề có nhiệm vụ nào, điều này không những phiền toái mà còn tổn thương lòng tự trọng. Hơn nữa, bọn họ còn nhiều tiền hơn đám người chơi kia. Ta dùng tầng hai quán rượu làm khu khách quý, dĩ nhiên gian phòng của ông chủ vẫn dành riêng. Bằng hữu của ngươi có thể dùng thẻ khách quý lên lầu hai. Quán trọ và sòng bạc, ngoại trừ ngươi ra, các người chơi khác không được vào, tuy nhiên ngươi cũng không thể mua được thẻ đặt cược." Nói nhỏ: ngươi phải biết một sòng bạc một tháng ít nhất cũng đem lại cho ngươi một trăm vàng."
Tâm trạng Pháo Thiên Minh lập tức tốt lên nhiều: "Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đâu?"
"Ta sai Tiểu Hắc đến sòng bạc xem tình hình. Tiểu Bạch hiện là trợ lý giám đốc kiêm quản lý tại lầu hai Không Có Quán Rượu. Đúng rồi, bây giờ ta là Tổng giám đốc tập đoàn Không có, kiêm chưởng quỹ Không Có Quán Rượu. Chưởng quỹ quán trọ tên Kim Tương Ngọc, chưởng quỹ sòng bạc tên Tiểu Điệp." Nói nhỏ: "Đừng coi thường bọn họ, Kim Tương Ngọc nổi tiếng là người bóc lột không chớp mắt trong giới này, còn Tiểu Điệp có bạn trai là sát thủ số một hệ Cổ, Mạnh Tinh Hồn. Hơn nữa cha cô ta là ông trùm xã hội đen."
Pháo Thiên Minh hỏi: "Ý ngươi là, quyền tự chủ kinh doanh hiện tại của ta là tầng một quán rượu à?"
00 gật đầu nói: "Không sai! Thuận tiện nói luôn, sau khi tính toán khoản đầu tư, ta phát hiện, số tiền ngươi bỏ ra thấp hơn ta nhiều lắm. Tuy nhiên, do ngươi là ông chủ lớn, lại có quyền sử dụng thương hiệu, nên phần cổ phần của ngươi là 51%, còn của ta là 49%."
"Hai ngươi chớ nói là nhìn nhan sắc anh tuấn của ta mà hàng tháng ân cần tặng tiền cho ta, dù đó là sự thật. Nhưng ta không tin đám thiết kế trò chơi này lại có nhãn quan thẩm mĩ bình thường."
"Chuyện đó... để sau này tính."
Pháo Thiên Minh gật đầu nói: "Vậy trước hết ta sẽ sắp xếp lại lầu một." Bước tới cửa với khí thế hùng hổ, hỏi một thiếu niên đang tắm rửa trong thùng gỗ: "Quý tính đại danh?"
Thiếu niên trong thùng gỗ thong thả ngâm mình, ăn hạt đậu phộng trả lời: "Họ Lộ, tên là Lộ Tiểu Giai."
Pháo Thiên Minh nói: "Mang lên lầu hai tắm đi."
"Ta đang chờ người..."
Pháo Thiên Minh quay đầu hỏi: "Tiểu nhị! Hắn tiêu tiền thế nào?"
Một tiểu nhị của quán chạy tới báo cáo: "Thưa ông chủ, vẫn chưa gọi món." Pháo Thiên Minh gật đầu, rút kiếm ra chọc thủng mười hai lỗ trên thùng gỗ.
Lộ Tiểu Giai tức giận hỏi: "Ngươi biết ta là ai không? Không sợ ta giết ngươi sao?"
Pháo Thiên Minh gọi to: "Tiểu Bạch! Có kẻ đập bát cơm của các ngươi này." Lời vừa dứt, một con thanh phi đao xuất hiện trên miệng thùng. Pháo Thiên Minh nói: "Ta là chủ quán, bây giờ ngươi lập tức dọn dẹp sạch sẽ cái thùng với nước đi. Bằng không ta làm thịt ngươi." Pháo Thiên Minh bước tới mục tiêu kế tiếp.
"Thuốc diệt chuột, thuốc diệt muỗi, thuốc diệt gián..." Một người trung niên trên bốn mươi tuổi, mang trên mình nỗi éo le của cuộc đời, đang rao bán.
"Họ tên?" Pháo Thiên Minh lấy sổ sách và bút từ quầy hỏi.
"Vi Tiểu Bảo."
"Võ công?"
"Thần Hành Bách Biến."
"Tại sao lại làm nghề này?"
"Nhà có bảy bà vợ, hai mươi mốt đứa con, cuộc sống éo le, mượn chút đất để bán ít thuốc giả kiếm tí tiền mua sữa cho bảy đứa." Vi Tiểu Bảo mắt lấp lánh ngấn lệ.
"Trông ngươi rất tiều tụy? Sao không nghỉ ngơi nhiều hơn?"
"Làm sao không tiều tụy được? Ngươi nói bảy bà vợ mỗi ngày một lượt, cả tuần lễ mới xong. Ta phải làm chuyện ấy hàng ngày, nhưng vẫn không thể khiến bảy con sói cái kia no đủ. Ngươi phải biết ta mới 28 tuổi đã ra nông nỗi này rồi." Vi Tiểu Bảo nói đến chỗ đau buồn, nước mắt lăn dài trên má.
Pháo Thiên Minh cảm thông xé một tờ giấy đưa cho Vi Tiểu Bảo: "Mỗi tháng hai vàng, đầu tháng nộp thuế."
Pháo Thiên Minh bước tới trước mặt một tên say rượu, sờ soạng trên người hắn một lượt, rất tức giận túm tóc hắn hỏi: "Họ tên?"
"Hồ..."
"Võ công?"
Pháo Thiên Minh hô: "Tiểu nhị, ném hắn ra ngoài đi. Không tiền định ăn quỵt, mẹ nhà nó."
Pháo Thiên Minh đến trước một ông lão, nhìn ngó một lúc, nửa bát cơm, một đĩa rau, nhưng trang phục không giống người nghèo. Mở miệng hỏi: "Họ tên?"
"Trương Tam Phong."
"Võ..." Pháo Thiên Minh phun ra một ngụm máu, xoay người nói: "Tiểu nhị, khách này tính vào sổ của ta, sau này miễn phí hết. Trước tiên mang ra một bàn Mãn Hán toàn tịch cho ngài ấy." Quay đầu cúi mình với Trương Tam Phong: "Tổ sư gia, ngài cứ từ từ thưởng thức."
"Ta cũng muốn một bàn Mãn Hán toàn tịch!" Một gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi la lên.
Pháo Thiên Minh đi đến trước mặt gã hán tử kia hỏi: "Họ tên?"
"Lý Đại Khẩu."
"Võ công?"
"Ăn thịt người."
Pháo Thiên Minh xoay người dặn dò: "Bàn này thu tiền rượu gấp ba, tiền đồ ăn gấp mười."
Đi đến trước ông cháu đang đọc sách, hỏi: "Tên họ?"
"Thiên Cơ Lão Nhân."
Diệp Khai vội chạy xuống lầu, kéo Pháo Thiên Minh sang một bên nói: "Bên này bỏ qua đi, đó là sư nương của ta."
Pháo Thiên Minh gật đầu nói: "Được! Nể mặt Hoan ca." Quay đầu nói: "Khấu trừ 10%, mỗi ngày nộp một lần."
Pháo Thiên Minh xoay người, cuối cùng cũng xong xuôi lầu một, nói với Diệp Khai: "Tiểu Bạch, lầu hai phải canh chừng kỹ, kẻ nào ăn không đóng tiền phải phân biệt rõ ràng, ta sẽ không can thiệp nhiều như vậy nữa. Sau này mức tiêu thụ tối thiểu ở lầu một là 2 vàng, nếu BOSS Võ Đang tới thì lập tức báo cho ta. Ta sẽ đích thân tiếp đãi." Pháo Thiên vừa Minh nói, Diệp Khai vừa gật đầu. Pháo Thiên Minh hỏi: "Tiểu Bạch, ngươi là người thật thà nhất, có thể nói cho ta biết nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ có hậu quả gì không?"
Diệp Khai nghĩ ngợi: "Hậu quả cũng không phải không có, nếu không thì đâu có chuyện tốt như cho tiền như vậy. Người giang hồ ai mà không có thù oán. Ví dụ, có kẻ tới quán gây sự với ngươi, chúng ta phải bảo vệ cơm bát nên phải giết hắn. Còn nếu có người tìm sư phụ hay NPC gây sự, ngươi phải ra mặt dàn xếp, vì họ tiêu tiền ở đây nên ngươi có trách nhiệm mà. Đừng nghĩ bỏ mặc là xong, phe nào ở đây chẳng phải cao thủ, một trận đánh là quán sẽ sập. Xây lại một lần là 200 vàng."
Pháo Thiên Minh rùng mình hỏi: "Có thể để họ ra ngoài đánh không?"
"Không được, khách hàng là thượng đế mà. Họ là khách tiêu tiền, ngươi là chủ quán có nghĩa vụ phục vụ họ. Quán không thể thuê bảo an, ta cũng không thể giúp đỡ, nên về sau ngươi phải lo liệu nhiều hơn."
Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh hỏi: "Còn lầu hai, sòng bạc và quán trọ có tính không?"
Diệp Khai an ủi: "Sòng bạc có Tiểu Điệp và Tiểu Hắc, không ai dám gây sự. Quán trọ có chưởng quầy nổi tiếng hung dữ, ngươi cũng yên tâm. Lầu hai vẫn do ngươi quản. Nói thêm, bên trên bây giờ đông nghịt người. Họ đến đây tiêu tiền vì không có nhiệm vụ gì cả, rảnh rang nên mới tới uống rượu nói chuyện."
Pháo Thiên Minh hoa mắt hỏi: "Nếu ta không có ở đây thì sao?"
"Ngươi yên tâm, nếu ngươi không online thì họ sẽ chờ ngươi vào rồi mới gây sự. Nếu ngươi không ở quán, sẽ có thông báo của hệ thống rằng vì mâu thuẫn cá nhân, một giờ sau quán ngươi sẽ bị phá. Nhớ là sau khi đánh xong sẽ tự động xây lại. Nếu tiền ngươi không đủ, trang bị sẽ bị tước dần cho tới khi ngươi phá sản hoàn toàn, rồi sẽ tự động xây lại khi có tiền hoặc trang bị. Thêm nữa, 3 tháng sau mới có thể bán quán cho người chơi hoặc quan phủ."
Pháo Thiên Minh hộc máu hỏi: "Tại sao lại là ta?"
"Vì trùng hợp ngươi là người đầu tiên kết bạn với Kim Cổ, trùng hợp cho mọi người nơi dừng chân, trùng hợp thuê cô gái kia làm chưởng quỹ, trùng hợp ngươi lại đi ra ngoài."
Pháo Thiên Minh nói: "Cứ nói thật đi, theo số khách hiện tại thì ta sẽ phải đối mặt với bao nhiêu kẻ thù?"