Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch)

Chương 7: Du Nhận Hữu Dư

Chương 7: Du Nhận Hữu Dư


Xa trừng mắt với hai người rồi nói: "Đừng đoán mò, ngày mai, chậm lắm ngày mốt tôi sẽ cho hai người biết." Nghĩ lại rồi nói tiếp: "Pháo, tôi giúp ông kiếm một thanh kiếm, lúc đó vừa vặn ông ghé qua lấy."
Pháo Thiên Minh nói: "Xa à! Nếu là mua bằng tiền, tôi thấy không cần thiết lắm. Chơi một trò chơi mà đến mức độ này à?"
Xa vứt cho mỗi người một điếu thuốc, nói: "Sao lại coi thường tôi thế, sau khi tốt nghiệp đại học, đứa thì nhập ngũ, đứa thì bận rộn, chỉ có tôi chơi game giải trí một mình, bây giờ có các anh em cùng chơi, làm sao tôi lại để các anh em xem thường được, đúng rồi, đến cấp 40 tôi sẽ thành lập một bang hội, các ông nhất định phải gia nhập đấy."
Mã vui vẻ đồng ý ngay. Pháo Thiên Minh do dự nói: "Tôi đã hứa với Tinh Ảnh..." Xa và Mã nhìn Pháo bằng ánh mắt khó chịu. Pháo vội nói: "Mặc dù tôi đã hứa với người khác, nhưng Xa đã nói ra, sao tôi có thể không đi chứ?"
Xa mỉm cười hài lòng nói: "Được rồi, đã đồng ý là được, tôi nói trước nhé, bang phái của tôi toàn là các cô gái đấy... Mã đừng tán tỉnh! Nếu Pháo không đến, tôi sẽ gọi cho bác, nói là ông vì chơi game mà bỏ việc đấy."
Pháo Thiên Minh híp mắt trấn tĩnh uống một ngụm rượu, đột nhiên khóc lóc: "Xa ơi! Bà không thể làm thế được, thành thật mà nói, đi chung với các cô gái cũng không tệ, nhưng ở chung với cả đám thì sai lầm lắm rồi. Xin lão gia giơ cao đánh khe, hãy tha cho tôi đi."
Xa cười khúc khích rút điện thoại ra: "Bác à, cháu là Xa đây! Lâu rồi không gọi cho bác." Xa cười khẩy nhìn Pháo, Pháo bất đắc dĩ ra dấu OK."Dạ, không có gì chú ạ. Cháu chỉ nói công ty đó có quan hệ với bố cháu, cháu đang giúp họ nên bận lắm, không thời gian thăm hỏi hai bác... Cháu sẽ ghé thăm sau, bác cứ bận việc đi ạ. Hôm nào cháu tới thăm bác!"
Mã cảm thông nói: "Binh sĩ gặp nữ lưu manh, không còn lý lẽ gì để tranh cãi."
Xa nói: "Tôi cũng không muốn gì hơn là mọi người vui vẻ bên nhau. Hai ông đều dựa vào võ công để lăn lộn trong giang hồ phải không? Tôi cũng thế! Tôi cũng luyện võ công cao cấp mà."
Mã cầm ly lên nói: "Xa, Pháo, Mã ôm trọn mỹ nữ trong thiên hạ."
Xa nói: "Xa, Mã, Pháo, huynh đệ một lòng."
Pháo khóc lóc: "Xa, Mã, Pháo, mệnh khổ là thằng Pháo."
"Tinh Ảnh mà ông nói là đại sư huynh Võ Đang à! Võ Đang của các ông yếu ớt thật đấy, thống kê chỉ có 2000 người là Võ Đang. Còn Thiếu Lâm bao nhiêu anh biết không? 80. 000. Cái Bang 100. 000. Nhưng chắc anh em không muốn biết Ma Giáo có bao nhiêu đâu. Cả thảy 300. 000, số người bằng một nửa 10 môn phái chính thức. Hơn nữa vài ngày tới, khi kính thực tế ảo đưa vào thị trường, bây giờ những người không mua không được đang nghiên cứu môn phái, tôi đoán số lượng Ma Giáo sẽ tăng vọt lên nhiều lắm."
Mã nói: "Đại sư huynh Ma Giáo tên là Vô Song Ngư phải không?"
Xa gật đầu nói: "Rất lợi hại, nghe nói hiện tại đã cấp 45, toàn thân là bộ trang bị môn phái. Các ông cần biết bộ trang phục cấp 40 của Ma Giáo có 6 bộ phận, mỗi bộ phận có thể bán đến 100 lượng vàng mà vẫn cháy hàng."
Pháo Thiên Minh ngây thơ hỏi: "Còn bộ trang bị của Võ Đang thì sao?"
Xa do dự một lúc rồi nói: "Tôi đánh được hai sợi dây chuyền, một cái giữ lại cho ông, còn một cái..."
"Đã ném vào kho đồ của hệ thống rồi." Mã nói tiếp. Pháo Thiên Minh im lặng, Mã tiếp tục: "Tôi cũng gia nhập Ma Giáo rồi, bây giờ không chỉ găng tay, ngón tay cũng không mua nổi."
Xa thở dài: "Thế giới không bao giờ có công bằng thực sự, đô la thần chưởng luôn lợi hại hơn. Nhưng ba anh xem chúng mình, cũng nhờ học được chút võ công mà có điểm xuất phát cao hơn đấy thôi? Đừng nghĩ nhiều, cụng ly thôi."
Pháo Thiên Minh đã cấp 31, Thuần Dương công cấp 2, Lưỡng Nghi kiếm cấp 3, vũ khí trên tay là thanh kiếm thuộc tính cộng thêm 20 sát thương, công kích 30 đến 40. Nhưng món đồ như thế cơ bản mang tên: Kiếm Sắt.
Mục tiêu của Pháo Thiên Minh rất rõ ràng, đến giết Hắc Viên. Không phải để trả thù vì bị giết mà là trả thù ngón tay thối. Nơi ẩn náu của Hắc Viên nằm sâu trong rừng bạch quả, con khỉ đang nhắm mắt dưỡng khí, có vẻ sống khá thoải mái trên núi Võ Đang. Nó cũng là con BOSS môn phái duy nhất chưa bị đánh bại. Không còn cách nào khác, lòng người trên Võ Đang tan rã, ngoài việc la hét trên diễn đàn chính thức phản đối, yêu cầu sửa kỹ năng, họ không mấy hứng thú luyện cấp, đừng nói tới việc tập hợp lực lượng. Nhưng trong tình huống này, các đệ tử Võ Đang lại rất đoàn kết, đệ tử cùng môn phái ra ngoài có mâu thuẫn thường có thể hóa giải.
Pháo Thiên Minh nhảy Túng Vân Thê, lướt người đứng trên cành cây bên Hắc Viên. Hắc Viên chưa kịp phản ứng đã trúng 6 nhát kiếm. Nhưng Hắc Viên vô cùng hung ác, bị thương vẫn quật ngược một chưởng tới. Pháo Thiên Minh cười ha hả, lại nhảy xuống phía sau Hắc Viên, nhưng vẫn bị cào một nhát, chân trái bị thương nhẹ, hiệu quả khinh công giảm một nửa. Mười phần nội lực sử dụng Lưỡng Nghi Kiếm, trong không khí hiện lên ảo ảnh mờ mờ.
Hắc Viên đau đớn gào thét, từ xa vọng lại tiếng khỉ kêu. Pháo hoảng hốt, bất chấp chỉ phục hồi được hai phần nội lực, lại ra một chiêu, Hắc Viên ăn vài kiếm vẫn đứng vững, nhưng không còn hung dữ, chỉ kêu la triệu tập viện binh.
Pháo Thiên Minh dùng hai thành nội lực trong chiêu kiếm thứ tư, chợt nghe thấy một tiếng thông báo hệ thống, đột nhiên cảm thấy cả người tràn đầy nội lực. Hắn không kịp nghĩ nhiều, mười phần nội lực ào tới mũi kiếm, cuối cùng hạ gục Hắc Viên. Pháo Thiên Minh lợi dụng khi ánh sáng trắng bao quanh Hắc Viên, vội vàng giơ ngón tay thối lên. Nhìn ánh mắt tức giận của Hắc Viên trước lúc chết, Pháo cảm thấy vô cùng thoả mãn.
Pháo Thiên Minh vội vã cầm lấy gói đồ rơi dưới đất, dựa vào tốc độ của Túng Vân Thê nhanh chóng rời khỏi sau núi. Mở gói ra xem trước, Pháo Thiên Minh vui mừng, BOSS này xứng đáng là duy nhất còn sót lại của môn phái, một thanh trường kiếm nóng hổi được Pháo rút ra. Tại sao nóng hổi? Bởi vì nó màu đỏ lửa, nếu người khác có thể gọi một thanh kiếm là lạnh lẽo thì ta cũng có thể gọi một thanh kiếm màu đỏ này là nóng hổi.
Dương Kiếm là Thuần Dương kiếm trong Âm Dương song kiếm, tấn công 100 130, Thuần Dương công đẳng cấp cộng 5. Tiêu hao nội lực giảm 5%.
Pháo Thiên Minh vung vẩy vài cái, cảm thấy rất thoải mái, chỉ có điều bề ngoài hơi khoa trương, hơi đáng tiếc. Dù sao Pháo Thiên Minh cũng thuộc dạng người khiêm tốn. Nhưng sau khi đọc lại gợi ý của hệ thống, hắn không thể giữ bình tĩnh nữa, không nhịn được kêu lên: "Trời ạ, còn có chuyện tốt như vậy!" Một số người xung quanh đã chú ý tới thanh kiếm của Pháo Thiên Minh, lại nghe anh kêu lên, đám đông xúm lại hỏi: "Sư huynh, chuyện tốt gì vậy?" "Có chuyện tốt thì chia sẻ đi!" "Vì Võ Đang, làm ơn chia sẻ chuyện tốt đi..."
Pháo Thiên Minh cười khẩy nói: "Các ngươi có biết đây là thanh kiếm gì không? Gọi là Chính Tà kiếm, sau khi phản bội môn phái vẫn có thể gia nhập phái chính." "Xì!" Mọi người rất hài lòng với câu trả lời này, lập tức tản ra.
Du Nhận Hữu Dư: Là võ công cấp cao, lĩnh ngộ được do Thuần Dương công. Sau khi sử dụng có thể khiến nội lực hoàn toàn phục hồi, thời gian hồi chiêu 1 tiếng, có thể luyện đến cấp 10. Bây giờ Pháo Thiên Minh mới hiểu tại sao võ công của Võ Đang mặt ngoài trông rất tệ, võ công giỏi của họ phụ thuộc vào trí tuệ và nhân phẩm. Ví dụ như Du Nhận Hữu Thừa này trông không quá biến thái, cần 1 tiếng hồi chiêu, nhưng nghĩ tới khi luyện đến cấp 10 có lẽ chỉ cần 20 phút hồi chiêu, thậm chí 10 phút.
Điện thoại reo vang: "Pháo, lập tức tới phòng 10 tầng 2 Tùng Hạc lâu ở Hàng Châu." Không chờ Pháo Thiên Minh trả lời, Xa đã cúp máy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất